Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 119: 119: “hành Động Nào!”






Trương Tú Linh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh đang đi xa dần, vẻ yếu đuối trên mặt cũng biến mất.

Cô ta cầm điện thoại gửi định vị cho nhóm Chu Tài.

“Chúng tôi ở đây trong hai giờ, tìm một chỗ nấp có thể quan sát được tất cả, chờ lệnh của tôi.” Cô ta nhắn cho Chu Tài một tin nhắn.

Chu Tài nhận được tin nhắn của Trương Tú Linh vội vã đi về phía định vị Trương Tú Linh đã
gửi.

Địa điểm này cũng không cách xa chỗ bọn hắn đang ẩn nấp là mấy.

Suốt từ sáng sớm bọn hắn đã lùng sục khắp cả khu làng ma, bỏ qua những địa điểm được đánh dấu đỏ trên tấm bản đồ của Trương Tú Linh đưa để phòng đụng độ với nhóm người của Thịnh Thiên Vĩ.

Cuối cùng bọn hắn cũng tìm được xưởng da này, bên rìa thị trấn, kín đáo,
mùi hôi thối còn sót lại có hơi khó chịu, nhưng bù lại rất kín đáo, có hẳn cả một căn hầm bí mật dưới lòng đất, chắc là nơi trước đây chủ xưởng da để làm nơi cất giấu những tấm đa bị cấm khỏi sự truy soát của cảnh sát.

Bọn hắn tìm được nơi đây đúng là bắt được vàng, một nơi hoàn hảo để giữ con tin và tiêu hủy xác chết.


Chỉ cần nhất nạn nhân vào căn hầm lấp đầy cát vào đó thì có trời cũng không tìm được.

Chu Tài rất đắc ý về căn cứ mới của mình.

Sau khi đọc xong tin nhắn hắn ngoắc tay gọi Mặt Choắt và Đầu Trọc đang ngồi vạ vật bên góc tường dậy.

“Hành động nào.!”
Nghe thấy hiệu lệnh Mặt Choắt và Đầu Trọc bật dậy.

Hai tên mang theo dụng cụ theo Chu Tài ra ngoài.

Khu thị trấn nói nhỏ thì không nhỏ so với việc bọn chúng phải đi bộ, để tránh bị phát hiện bọn chúng xuyên qua những căn nhà đổ nát để tiến tới địa điểm chứ không dám đi trên các con đường trong thị trấn.

Trước đây chắc hẳn là thị trấn dành cho những tên tội phạm, những anh chị trong xã hội là chính, dấu hiệu của việc này là những căn phòng chi chít vết tích của những hình graffiti thô tục hoặc rùng rợn chằng chịt trên những bức tường hoang phế.Thỉnh thoảng còn vương đâu đó những vỏ chai rượu mạnh đắt tiền.

Đang đi bỗng Đầu Trọc nhảy dựng lên, mắt trợn ngược lùi về phía sau.


Chu Tài thấy thế liền rút dao nhìn về phía có tiếng động, hóa ra là một con thằn lằn sa mạc màu vàng rực dài chừng sáu mươi cm đang đuổi theo một con chót lướt qua chân đầu trọc.

“Mày là đồ chết nhát hả? Con thằn lằn mà cũng són cả đái ra.” Chu Tài làu bàu qua cổ họng.

Hắn rất muốn lớn giọng mắng cho Đầu Trọc một trận nhưng lại sợ bị lộ đành phải lẩm bẩm trong miệng.

“Nó có nọc đấy đại ca” Đầu Trục cố gắng giải thích, chính hắn cũng thấy hành động của mình có phần hơi lố.

“Nọc cái đầu mày, con này không có nọc.” Mặt Choắt cầm chai nước gõ mạnh vào cái đầu trọc bóng loáng của Đầu Trọc.

“Thôi! Im, nhanh lên không lỡ việc” Chu Tài cất dao vào trong bao dao, lặng lẽ đi về điểm hẹn.

Từ xa bọn chúng đã có thể nghe thấy tiếng người đang cười nói, cả tiếng bước chân và tiếng
máy chạy rì rì.

Chu Tài dừng lại dòng tai nghe, dựa theo âm thanh có thể thấy bọn chúng cách đoàn người rất gần.

Chu Tài quan sát xung quanh.

Gần đó có một ngôi nhà bê tông hai tầng bỏ hoang, phần mái trên đã bị dỡ hết những phần sàn tầng hai vẫn còn khá chắc chắn.

Chu Tài ra hiệu cho đồng bọn yên lặng, cả ba tiến tới phía ngôi nhà hoang, theo chiếc cầu thang nham nhở đi lên tầng hai.