Mặt trời đã lên cao phả cái nóng hầm hập xuống mặt đất.
Trương Tú Anh mặc một bộ đồ rằn ri màu vàng lẫn với màu cát, ba lô gọn gàng sau lưng.Vô tình Thịnh Thiên Vĩ cũng mặc bộ đồ cùng màu và kiểu dáng với cô.Anh nhìn cô nở nụ cười.
“Nhìn xem, chúng ta giống mặc đồ đôi nhỉ? Thịnh Thiên Vĩ đắc ý.
“Đồ này là trang phục phổ biến ở sa mạc, nếu tính là đồ đôi thì anh diện đồ đôi với cả đội khảo sát” Trương Tú Anh chỉ vào mấy chàng kỹ sư khảo sát địa chất đang vác máy móc đi trước cười.
“Đồ đôi với cô thôi.” Thịnh Thiên Vĩ nháy mắt
với Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh quay vội đi chỗ khác, gần đây càng ngày cô càng bị lẫn lộn giữa ánh mắt của Thịnh Thiên Vĩ và Lăng Quốc Thiên.
Nhiều khi cô nghĩ rằng hay tại vì cô nhớ Lăng Quốc Thiên quá tới nỗi nhìn đầu cũng ra anh.
Nhưng không phải như vậy, có gì đó giữa hai người này khiến cô mơ hồ cảm thấy có mối liên kết, mặc dù nó là gì thì chính cô cũng không rõ.
Cảm giác gần hai người có chút giống nhau.
“Ngại hả?” Thịnh Thiên Vĩ ghé sát mặt vào tai cô thì thầm.
“Ngại cái đầu anh! Lưu manh!” Trương Tú Anh đẩy Thịnh Thiên Vĩ ra, bước nhanh về phía trước.
Một màn này thu hết vào mắt Trương Tú Linh, cô ta nắm chặt tay, đưa điện thoại lên chụp một kiểu ảnh của Trương Tú Anh sau đó ấn nút gửi tới số của Chu Tài.
Cuối thị trấn, trong một xưởng da bỏ hoang Chu Tài cùng Mặt Choắt và Đầu Trọc đang ngồi nép mình ở một góc xưởng, cổ áo phanh rộng bên cạnh là vỏ lon nước giải khát ướp trong một hộp đá giữ lạnh.
“Mẹ kiếp! nóng gì mà nóng khủng khiếp.” Chu Tài nới rộng Cổ áo, đổ nước lạnh lên mặt lầm bẩm.
“Cái nơi chết tiệt này, làm ông nóng phát ốm.” Mặt Choắt ném lon nước rỗng xuống đất, khiến
nó phát ra tiếng loảng xoảng.
“Mày khẽ thôi, muốn cả thiên hạ biết chỗ mày đang nấp hả?” Đầu Trọc rũ cát vướng trên quần áo quát Mặt Choắt.
“Hàng về!” Chu Tài đưa điện thoại ra trước, cả ba châu đầu vào nhìn bức ảnh vừa được gửi đến.
“Mẹ! con hàng này vẫn ngon như xưa” Đầu Trọc nuốt nước miếng nhìn gương mặt hơi nghiêng của Trương Tú Anh trong ảnh.
Ba tên cười hô hố với nhau.
Đoàn người đi sâu vào thị trấn bỏ hoang, dựa vào định vị để tới những địa điểm đã đánh dấu sẵn, dừng lại đo đạc, ghi chép sau đó lại tiếp tục đi, Thịnh Thiên Vĩ ra hiệu cho mọi người nghỉ một chút dưới bóng râm của một bức tường lớn.
Đoàn người mỗi người tự kiếm cho mình một chỗ ngồi nghỉ ngơi, uống nước, nạp thêm năng lượng.
Nguyễn Anh lấy từ ba lô ra hai gói lương khô đưa cho Trương Tú Anh một gói, hoạt động liên tục khiến năng lượng bị tiêu hao nhanh chóng.
Trương Tú Anh cầm gói lương khô bóc ra ăn ngon lành.
Thịnh Thiên Vĩ cũng tới ngồi bên cạnh các cô, anh đưa tay bẻ một miếng lương khô từ gói của Trương Tú Anh ăn một cách tự nhiên, sau đó bước về phía đội khảo sát.
Trương Tú Anh và Nguyễn Anh trợn mắt nhìn anh.
Nguyễn Anh huých khửu tay vào hông Trương Tú Anh, hất hất cằm, thì thào.
“Sao tôi cứ cảm thấy Thịnh tổng có ý với cô nhi?”
“Chị đừng nói linh tinh, anh ta thì ai mà chả có ý” Trương Tú Anh gạt ngay ý nghĩ trong đầu của Nguyễn Anh.
.