Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 90: 90: Không Thể Cùng Đi Đến Cuối Đời!






Mặc Đình Phong nằm im lặng trên giường bệnh, dây truyền dịch dày đặc trên người, sắc mặt anh tái mét không một chút sức sống.

Hạ Nhược Hy ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay của Mặc Đình Phong không nhưng nức nở.

Nước mắt cô cứ thế không ngừng rơi, miệng nhỏ bật ra tiếng thảm thương:
"Đình Phong, anh là đồ nói dối.

Anh hứa sẽ chăm sóc em và con thật tốt sao anh lại trở nên thế này?"
Cô oà khóc thương tâm nằm xuống ngực anh nghẹn ngào, cô chưa được hưởng hạnh phúc bao nhiêu lại một lần nữa bị tước đoạt.

Khóc một lúc rất lâu, cô từ ngực anh ngồi bật dậy, kiêng cường lau nước mắt.

"Em nhất định sẽ chờ anh!"
Sau đó đưa bàn tay Mặc Đình Phong sờ lên cái bụng to lớn của mình, nơi có sinh linh bé bỏng được kết tinh từ tình yêu của hai người, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay to lớn, giọng nói ứ nghẹn phát ra:
"Anh nhất định phải tỉnh lại với em và con, biết không?"

"Oa oa…"
Tiếng khóc trẻ con vang vọng cả căn phòng, Mặc Đình Phong vẫn như cũ nằm im như thế.

Bên cạnh giường anh nằm còn có một chiếc nôi nhỏ, đặt ở trong là một em bé vài tháng tuổi xinh xắn, đang không ngừng khóc to.


Hạ Nhược Hy đang lau người cho Mặc Đình Phong, nhìn sang bé con mệt nhọc thở dài.

"Nín đi con, mẹ lau người cho ba xong sẽ đến chơi với con nhé!"
Đứa bé vẫn khóc to như thế, Hạ Nhược Hy đành tiến đến bế con lên dỗ dành, nhìn đến Mặc Đình Phong, khoé mắt bắt đầu đỏ hoe.

"Rốt cuộc bao giờ anh mới tỉnh lại đây, anh muốn bỏ rơi mẹ con em luôn đúng không?"
Ngữ điệu cô vừa đau thương, vừa ấm ức, trách móc người chồng vô trách nhiệm, cứ nằm yên một chỗ suốt cả năm qua.

Ban nãy là đứa bé khóc, Hạ Nhược Hy dỗ nó nín mất rồi đến bây giờ người khóc là cô.

Đứa bé đáng thương to mắt nhìn mẹ mình khóc chỉ biết ú ớ.

….

Google ngay trang — t rumtruyen.

vn —
Tháng tư, một ngày hạ buồn, hoàng hôn buông xuống ngoài ô cửa sổ.

Bé con bé bỏng khuôn mặt vô cùng xinh xắn, đôi mắt bé long lanh như hai hòn bi ngọc chạy một mạch vào trong phòng chớp chớp mắt nhìn Mặc Đình Phong, giọng nói non nớt phát ra:
"Mẹ ơi, sao ba cứ mãi nằm đây thế, ba không thương chúng ta sao?"
Hạ Nhược Hy xoa đầu cô bé, dung mạo cô nhu hoà như nước, dịu giọng giải thích:
"Không phải đâu, ba rất thương chúng ta.

Chỉ là… ba đang bệnh, không thể thức dậy chơi với con được.

Có một ngày nhất định ba sẽ tỉnh lại với mẹ con chúng ta thôi!"
"Vâng ạ!"
Cô bé rất ngoan ngoãn nói, Hạ Nhược Hy khẽ cong môi ôm cô bé vào lòng, nước mắt cô chực trào, cố kìm nén tiếng khóc bật ra, lẳng lặng lau đi.

Cô đã chờ bốn năm rồi, nhưng… Mặc Đình Phong không thể tỉnh lại!

Bóng tối bao trùm cả căn phòng, không khí ngột ngạt khó tả.

Mặc Đình Phong khó chịu bức rức, tay nắm chặt ga giường, mắt nheo lại lợi hại, sau đó liền bừng tỉnh bật người dậy.

Anh thở hổn hển, mắt nhìn giáo giác nhìn xung quanh, là một bóng tối với thị lực mờ nhạt.


Sợ sệt nhìn sang bên cạnh, lờ mờ thấy Hạ Nhược Hy đang ngủ say, nằm xoay lưng về phía mình, Mặc Đình Phong thở phào nhẹ nhõm nằm xuống ôm ghì chặt người cô, ngửi lấy mùi hương dễ chịu của vợ, cảm giác sợ hãi trong anh tan biến bớt đi.

Lúc nãy giấc mơ kia chân thật quá, chân thật đến mức đầu óc Mặc Đình Phong rối tung lên.

Anh thấy rõ bản thân trong bộ dạng người thực vật thế nào, thấy vợ anh đau khổ bên anh thế nào, thấy bé con bé bỏng của anh mong ngóng mình thế nào.

Làm sao anh có thể để chuyện đó cứ thế xảy ra, hại thanh xuân của Hạ Nhược Hy bị hủy hoại.

Anh không thể ích kỷ như thế!
Khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, Mặc Đình Phong hôn lên cổ cô, hôn đến vai cô, những cái động chạm da thịt này thật luyến tiếc, luyến tiếc đến cực kì đau lòng.

Cô gái nhỏ của anh, anh yêu em lắm nhưng làm sao đây, anh không thể cùng em đi hết cuối đời!

Hạ Nhược Hy lờ mờ tỉnh giấc, cảm nhận eo mình hơi nặng nheo mi nhìn xuống thì thấy cánh tay của người đàn ông đang đặt ở đấy, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, cô khẽ cong môi lật người lại về phía anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ vô thực.

Ngày ngày ngắm dung mạo này cô vẫn không biết chán, đắm say và càng đắm say.

Chồng cô thật sự quá hoàn hảo, đến nỗi cô cảm thấy bản thân không xứng với anh.

Nghĩ đến sao mình lại may mắn gả cho Mặc Đình Phong như vậy.

Tay cô vô thức động vào khuôn mày dày dặn, đôi mắt, cái mũi đến khuôn miệng của Mặc Đình Phong, bỗng dưng cổ tay bị giữ chặt lại, cô mới lờ mờ bừng tỉnh giật tay mình lại nhưng người đàn ông kia nào cho.

"Sao nào, em muốn tiêu hủy chứng cứ đó à?"
"Tiêu… tiêu hủy gì chứ?"
Bị bắt tại trận, Hạ Nhược Hy còn không muốn nhận, ánh mắt né tránh đi, mặt bắt đầu xấu hổ đến đỏ bừng.

Mặc Đình Phong thành công chọc ghẹo cô vợ nhỏ của mình cười ra tiếng.


"Nhan sắc này của anh thật sự đẹp đến vậy? U mê lắm nhỉ? Nếu em muốn ngắm thì đừng ngại, anh sẽ nằm yên cho em ngắm, nếu em thích hôn thì cứ hôn.

Anh thuộc quyền sở hữu của em mà!"
Càng nghe người đàn ông này nói, Hạ Nhược Hy càng ngại, hận mình không thể đào một cái lỗ thật sâu để chui xuống.

Mà vẻ mặt đỏ bừng này của cô khiến Mặc Đình Phong đắc ý không thôi, tuy anh không nhìn rõ nhưng anh vẫn lờ mờ nhận ra.

Thật tiếc khi không thể trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cô một cách rõ ràng nhất.

Mặc Đình Phong vòng tay ôm vợ mình, hạ một nụ hôn nhẹ xuống môi cô, ôn nhu như nước.

"Nụ hôn chào buổi sáng, vợ yêu!"
Hai từ "vợ yêu" dễ dàng phát ra từ miệng anh như vậy, Hạ Nhược Hy bối rối một lúc, cuối cùng quay sang chỗ khác, dùng tay che mặt mình, nhiệt độ nóng đến kinh người.

Tên đàn ông này suốt ngày cứ thích chọc cô xấu hổ, thật đáng giận.

Vòng tay kia lại ôm chặt khít khao xoa dịu, tiếp theo là tiếng nói trầm ổn dễ nghe phát ra:
"Ngại cái gì, em chẳng phải là vợ anh sao? Cục cưng, dậy nào, anh tắm cho em!"
….