Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 78: 78: Anh Muốn Bé Con Là Bé Gái






Những ngày sau đó Mặc Đình Phong vẫn đến nhà cô thường xuyên, tuy nửa bàn chân cũng không được bước vào cửa nhưng anh vẫn không nản lòng, quyết tâm theo đuổi lại cô.

Rồi bỗng một ngày, Hạ Nhược Hy không còn thấy anh đâu nữa.

Trong lòng cồn cào khó chịu, cô tự mắng chính bản thân tại sao lại ngớ ngẩn vì Mặc Đình Phong mà buồn rầu, chắc rằng anh đã bỏ cuộc rồi.

Nhưng mọi chuyện không phải như vậy, Hạ Nhược Hy nhận được tin nhắn của Hứa Tần Lâm bảo rằng trợ lý Trình nói với cậu ấy, Mặc Đình Phong trưa hôm qua mới về Hải Châu dự cuộc họp thì bỗng dưng nôn ra máu, ngất xỉu được đưa đến bệnh viện.

Tin tức nhanh chống sốt dẻo, đánh chiếm mọi mặt truyền thông lúc bấy giờ.

Tình hình của anh được cập nhật trên báo chí cũng không được rõ ràng, có người nói anh đã hồi phục lại bình thường, có người thì nói anh bị ung thư sức khỏe nguy kịch, cũng có một số nói anh đã chết…1
Trong lòng Hạ Nhược Hy như bị lửa đốt, lo lắng tột độ, tự mình bắt xe đến Hải Châu.

Cô muốn xác nhận những tin tức này, cô sợ anh sẽ xảy ra nguy hiểm.

Sau bốn tiếng đồng hồ cũng đã đến nơi, đứng trước bệnh viện, Hạ Nhược Hy hít sâu vào một hơi, sờ vào bụng mình tiến vào bên trong.

Cô hỏi y tá tiếp tân về thông tin của Mặc Đình Phong và được chỉ đường đến phòng của anh.

Hạ Nhược Hy thấy trước cửa phòng có hai vệ sĩ canh gác, vừa thấy cô họ đã nhận ra, gật đầu gọi một tiếng:
"Mợ cả!"
Hạ Nhược Hy cũng gật đầu một cái đáp lại, đi thẳng vào bên trong.


Mắt thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, dây truyền dịch chằng chịt trên tay hệt như cảnh tượng lúc trước anh bị tai nạn xe, đáy lòng cô chợt đau nhói.

Trong vô thức, cô nắm lấy bàn tay của Mặc Đình Phong, dịu dàng nhìn anh gần hơn.

Lúc mà anh theo đuổi lại mình, Hạ Nhược Hy thật sự không tin tưởng vào chuyện này, bởi lúc trước anh rất tuyệt tình với cô, đề nghị ly hôn, muốn cô uống thuốc tránh thai.

Cô nghĩ rằng sẽ hận anh lắm nhưng bây giờ thấy Mặc Đình Phong nằm ở đây Hạ Nhược Hy mới biết hận thù trong lòng cô chả là gì so với tình yêu cô dành cho anh.

Cô muốn tham lam từ bỏ lòng tự trọng của mình, nhìn ngắm người đàn ông này thật lâu, vươn tay chạm vào từng bộ phận trên khuôn mặt anh, trái tim loạn nhịp đập.

Bỗng bàn tay của cô bị giữ chặt, người đàn ông đang nhắm mắt bỗng dưng mở ra, chỉ một cái liền nhìn thẳng đến Hạ Nhược Hy, cô giật mình giật tay mình ra khỏi tay anh, nhưng sức lực Mặc Đình Phong rất mạnh, đưa tay cô lên miệng mình hôn nhẹ lên nó, mỉm cười xấu xa.

"Thì ra em nhân lúc anh ngủ liền lợi dụng chiếm tiện nghi, Hạ Nhược Hy, em thật nham hiểm đó!"
Câu nói của anh vừa rơi, khuôn mặt cô đỏ ửng cả lên, hoá giận dữ quát:
"Xấu hổ cái đầu anh, bỏ tay tôi ra!"
Dáng vẻ vừa xấu hổ, vừa giận dỗi của cô làm anh buồn cười trong lòng, một lần gỡ hết những sợi dậy truyền chằn chịt trên tay quăng xuống sàn, trực tiếp bật người dậy ôm cô lên giường mình.

Hạ Nhược Hy thấy hành động không biết sống chết của anh, hoảng hồn hét lên:
"Mặc Đình Phong, anh không muốn sống nữa à?"
Người đàn ông rất cao hứng khi thấy Hạ Nhược Hy lo lắng cho mình, áp đầu cô vào ngực anh, hôn nhẹ lên trán cô một cái ôm thật chặt vào lòng.

Tuy thích giở trò nhưng anh rất để ý đến bụng cô, không để nó bị gia chạm trúng.

"Sao nào? Em lo lắng cho anh đó à?"

Hạ Nhược Hy bị anh lợi dụng, sừng sộ vùng vẫy lo toáng lên:
"Lo lắng cái đầu anh, anh không muốn sống thì mặc anh, bỏ tôi ra, động thai đó!"
"Không có động được đâu, anh sẽ chú ý!"
Hai vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng hét của cô thì chạy vào xem, thấy cảnh tượng cậu mợ chủ đang ôm nhau trên giường, bọn họ áy ngại nhanh chân trở về chỗ cũ làm Hạ Nhược Hy rất ngại không dám la nữa đánh mạnh vào ngực Mặc Đình Phong.

Anh rên lên một tiếng đau đớn, trách móc cô:
"Em thật muốn giết anh à? Ngực anh đau lắm đó!"
Hạ Nhược Hy nghe thế liền sợ hãi sờ vào chỗ vừa rồi cô đánh, cảm thấy có lỗi, vừa thắc mắc.

"Rốt cuộc anh bị bệnh gì vậy?"
Mặt anh bỗng trở nên nghiêm trọng, bí bách không lên tiếng, có vẻ là khó nói làm Hạ Nhược Hy hơi sợ trong lòng, xoay mặt anh đối diện mặt mình, cô gặng hỏi:
"Tôi đang hỏi anh đấy!"
"Anh… sắp chết rồi!"
Hạ Nhược Hy không tin được, hơi thở đứt quãng, cổ họng nghẹn lại, một lúc sau cô mất bình tĩnh nắm chặt tay anh vô cùng lo lắng.

"Làm sao có thể, anh khoẻ thế này cơ mà?"
Vẻ mặt Mặc Phong buồn bã, anh nhìn sang hướng khác, cất lời:
"Nhược Hy, khi anh đi rồi hai mẹ con em phải sống thật tốt đó, đó là ước nguyện duy nhất của anh!"
"Mặc Đình Phong, im miệng cho em!"
Mắt cô cay xoè đi, giây sau liền oà khóc lên thật to.

Mặc Đình Phong đang che miệng cười nghe được giật mình, trong lòng loạn hết cả lên.


Hai tay nâng mặt cô lau nước mất dỗ dành.

"Ngoan nín nào, anh không sao hết, anh chỉ chọc em thôi!"
"Oa, anh lừa em!"
Hạ Nhược Hy biết được mình bị lừa càng khóc thương tâm hơn.

Hai vệ sĩ bên ngoài tôi nhìn anh, anh nhìn tôi chẳng hiểu chuyện gì, cậu mợ cả lâu ngày cách xa gặp lại nhau thì nó lạ lùng quá…
Mặc Đình Phong ôm cô vào lòng, tỉ tê dỗ dành.

Anh chỉ muốn xem phản ứng của cô thế nào thôi, nào ngờ cô lại oà khóc lên như vậy.

Mặc Đình Phong rất áy náy cũng rất ấm áp trong lòng, chứng tỏ cô vẫn còn tình cảm với mình rất nhiều.

Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, lau đi nước mắt trên đôi má phiếm hồng, đau lòng.

"Xin lỗi, anh không nên đùa như vậy!"
Hạ Nhược Hy bị sự dịu dàng trong đáy mắt Mặc Đình Phong hiện lên chân thực thu hút cô cứ nhìn chằm chằm anh, anh mỉm cười, trườn xuống cái bụng của cô.

"Để anh xem con của chúng ta lớn đến đâu rồi!"
Bốn từ "con của chúng ta" bật ra khỏi miệng anh rất dễ dàng khiến Hạ Nhược Hy sững sờ, sau đó nhìn anh vén áo của mình lên, lộ ra vùng bụng căng tròn trắng mịn.

Cô thấy anh vui vẻ hôn lên bụng mình một cái, áp tai vào bụng cô, thỏa mãn nhắm mắt tận hưởng, bỗng anh vui vẻ lên tiếng:
"Anh nghe thấy nhịp tim của bé con nè!"
Mặc Đình Phong cười lên sung sướng, chỉ có hiện tại Hạ Nhược Hy mới nhìn ra anh so với dáng vẻ bình thường khác một trời một vực, hầu như anh chưa từng cười trước mặt người khác, ở với cô chỉ cười nhẹ mấy lần, hôm nay tận mắt thấy anh cười sáng lạng, Hạ Nhược Hy như không tin được.

Mặc Đình Phong rất nâng niu sờ mãi vào bụng của cô, như muốn tận tay sờ vào đứa con kết tinh giữa tình yêu của hai người.


"Anh muốn bé con là con gái, sẽ giống hệt như em!"
Cô thắc mắc hỏi:
"Nếu nó là con trai thì sao?"
Anh rất hưởng thụ tựa nhẹ vào bụng cô nghe tiếng tim đập của con mình, thoải mái trả lời:
"Thế thì vẫn thương thôi, chỉ cần nó không dành em với anh là được!"
Hạ Nhược Hy: "..."
Hai người bỗng cảm thấy trong phòng hình như còn có sự hiện diện của người khác, ngẩng mặt nhìn ngoài cửa, bất ngờ khi thấy Hà Vân Phi đứng sững người ở đó.

Hạ Nhược Hy liền ngồi dậy chỉnh lại áo của mình, đứng dậy gật đầu chào bà một tiếng:
"Mẹ… à… bà Mặc!"
Cô đoán chừng chuyện ly hôn chắc rằng Hà Vân Phi đã biết được, nên thay đổi cách xưng hô.

Trước nay Hà Vân Phi luôn mong muốn cô có thai mà không thành, vừa ly hôn xong cô liền có thai, chẳng biết phải đối diện với bà ấy thế nào đành rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại Mặc Đình Phong và Hà Vân Phi, anh nằm tựa lưng trên giường, đối diện trực tiếp với ánh nhìn của cô.

"Thì ra trước nay con không hề bị câm, suốt cả mười mấy năm đều lừa mẹ!"
Mặc Đình Phong có vẻ không quan tâm đến lời nói của bà, anh nằm xuống giường, nhắm mắt buông một câu:
"Con mệt rồi, mẹ ra ngoài đi!"
Hà Vân Phi tức giận vô cùng, đứa con trai này nhiều năm không nói chuyện với bà một lời lại có thể vô tâm như vậy khi bà biết sự thật.

Tạm bỏ qua chuyện này, ban nãy đứng cả buổi ở ngoài, bà nghe hết cuộc trò chuyện của anh và cô về đứa bé trong bụng, trong lòng rất vui mừng vì đã có cháu.

"Mặc Đình Phong, lúc trước con bảo Nhược Hy ký vào giấy ly hôn, giờ lại tìm con bé, rốt cuộc ý con là thế nào?"
"Con chưa nộp đơn ly hôn, cô ấy vẫn là vợ hợp pháp của con.".