Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 68: 68: Anh Từ Chối Cô






Với tính cách của Mặc Đình Phong thì chịu lại bệnh viện tròn hai ngày là cùng.

Tại phòng của anh, Trình Huyên báo cáo về vấn đề điều tra người chủ mưu đứng sau muốn hãm hại Hạ Nhược Hy.

Người đó không ai khác là tình nhân của Nguyệt Liên - Nghiêm Nhất Minh.

Lúc trước một trong kế hoạch của Tô Uyển là vu oan cho Hạ Nhược Hy làm Nguyệt Liên sảy thai, Nghiêm Nhất Minh sẽ tìm cô trả thù cho đứa con của mình.

Nghiêm Nhất Minh không phải một người đàn ông bình thường, hắn ta là một tên xã hội đen khét tiếng không sợ trời, không sợ đất, nhất định sẽ trả thù Hạ Nhược Hy đến cùng.

Trình Huyên đã cho người đột nhập, phá vỡ hang ổ của hắn, mém chút có thể bắt sống Nghiêm Nhất Minh, không ngờ vào giây cuối lại để hắn trốn thoát.

Đó là mối hoạ nguy hiểm đối với Hạ Nhược Hy lúc này.

Trình Huyên còn cẩn thận bảo Hạ Nhược Hy không được một mình ra khỏi nhà, tốt nhất cô nên ở nhà suốt, nếu không lại gặp chuyện không hay.

Cô nghe qua cũng sợ hãi, gật đầu đáp cậu ấy, bảo rằng mình sẽ cẩn thận hết sức có thể.

Suốt khoảng thời gian đó Hạ Nhược Hy đều ở nhà, nhưng không đồng nghĩa với việc cô được yên ổn.

Vào trưa hôm nay, một tin chấn động được công bố mọi mặt trong giới truyền thông tờ giám định ADN của Hạ Nhược Hy và phu nhân của tập đoàn Chu Thị - Hoạ Điềm.

Biết được tin này, cô thật sự vô cùng bất ngờ và lo sợ.


Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này vậy chứ? Chưa kể cô bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh miệt mà Mặc gia và Chu gia đều chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Tin tức trong hai mươi bốn tiếng không hề hạ nhiệt, ngược lại còn hot hơn với những tiêu đề hết sức chăm biếm: "Mợ cả Mặc gia, vợ tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị là con riêng ngoài ý muốn của Chu phu nhân Hoạ Điềm", "Tuổi trẻ nông nổi, Hoạ Điềm - phu nhân Chu Thị có con ngoài ý muốn, vứt cho người khác nuôi!", "Thân phận thân phận thấp kém của vợ Mặc Đình Phong, liệu có đáng làm mợ cả Mặc gia?",...1
Toàn là những lời cay nghiệt của những tên săn tin, càng đọc càng khiến tâm trạng cô trĩu nặng.

Bỗng điện thoại trên tay bị giật đi, Hạ Nhược Hy bất ngờ nhìn người trước mặt.

Mặc Thế Thành tắt máy cô đi, cậu ta nhếch môi trêu chọc:
"Hình tượng đẹp đẽ của chị đã bị phanh phui trước giới truyền thông như thế, chắc chị thích lắm nhỉ?"
Hạ Nhược Hy khó chịu cau có.

"Trả điện thoại cho tôi ngay!"
"Để chị xem tiếp những lời người khác nhục mạ mình? Hạ Nhược Hy, đến lúc nào chị mới thông minh lên đây, cứ để người khác bảo vệ, anh cả liệu có thể bảo vệ chị cả đời không?"
Những lời này càng khiến Hạ Nhược Hy bức bối hơn, cô thật sự ghét cay ghét đắng tên đàn ông này.

"Anh ấy là chồng tôi thì che chở tôi cả đời là chuyện đương nhiên, cậu là cái thá gì mà chen miệng vào?"
Mặc Thế Thành như vừa nghe đoạn kịch trào phúng mà cười ra tiếng.

"Chắc chắn anh ta sống cả đời với chị nhỉ? Chị nghĩ chị may mắn đến mức lấy được chồng giàu dễ dàng như vậy? Chị đúng là một cô bé ngây thơ quá đỗi!"
Hạ Nhược Hy nghe ra lời nói của hắn ta dường như có hàm ý gì đó, hơi nghi hoặc.

Mặc Thế Thành đang trêu chọc Hạ Nhược Hy, đã bắt được giây phút làm cô hoang mang, cậu ta bắt đầu xuất chiêu, thế mà chưa kịp mở miệng tầm mắt đã phát hiện một ánh mắt như dao găm nhắm thẳng đến mình từ xa, cậu ta liền đặt điện thoại về tay cô trả lại, gượng cười.


"Chị cả, trả chị, tôi chợt nhớ còn có việc bận nên đi trước đây!"
Thế là Mặc Thế Thành nhanh bước chạy đi, Hạ Nhược Hy còn chưa kịp hiểu thì bị một sức mạnh kéo về sau.

Thấy mặt ánh sát khí hầm hầm, cô run sợ giải thích:
"Em… em không biết gì hết, là Mặc Thế Thành giật điện thoại của em nên em mới đòi lại!"
Cổ tay cô đã dần bớt khó chịu hơn do cơn giận trong anh đã tiêu giảm đi.

Chẳng lẽ anh nghĩ cô đang giao du với Mặc Thế Thành?
Mà chuyện bây giờ Hai Nhược Hy lo nhất không phải là chuyện này, cô nắm tay anh, cất lời:
"Chúng ta vào phòng nói chuyện một chút có được không?"
Sau khi vào phòng, cô mở những tin tức tiêu cực của bản thân trước mặt cho anh xem, buồn rầu cất lời:
"Xin lỗi, là em hại anh rồi!"
Trên mặt Mặc Đình Phong chẳng có biến chuyển gì, hình như anh đã biết trước được.

Anh không trách cô, tại sao lại trách một người sinh ra không được tốt trong khi người đó không thể chọn nơi mình sinh chứ?
Anh không trách mình càng làm Hạ Nhược Hy cảm thấy tội lỗi, mắt bắt đầu đỏ hoe.

Anh cốc và đầu cô một cái khiến cô bất ngờ.

"Ui… đau!"
Mặc Đình Phong cong môi cười, cô vợ này của anh lúc nào cũng ngây ngô trẻ con.


Cô chu môi giận hờn.

"Anh đáng ghét, anh làm em đau!"
Mặc Đình Phong vươn tay xoa chỗ ban nãy mình vừa cốc vào, thấy một vết đỏ ở đấy, chắc là ban nãy anh hơi mạnh tay.

Đột nhiên Hạ Nhược Hy chui vào lòng anh ôm chặt, cô tham lam ngửi lấy mùi hương dễ chịu của chồng, cảm giác thật bình yên như xua tan đi mọi buồn phiền trong lòng.

"Em buồn ngủ rồi!"
Hạ Nhược Hy mỗi lần được anh nuông chiều thì sinh ra nhõng nhẽo thế này.

Là con gái ai không thích mè nheo với người mình yêu, mà cô còn có một người chồng đẹp trai, phong thái ngời ngời thế này kia mà.

Mặc Đình Phong tỏ ra nuông chiều, ôm cô nằm xuống giường.

Do còn bị thương lại khư khư ôm cô nên hơi đau người một chút, nhưng đối với anh không phải là vấn đề gì quá lớn.

Rõ là muốn cách xa cô nhưng đôi lúc anh lại quên béng đi, chỉ muốn ở bên che chở cô thế này.

Hạ Nhược Hy cảm nhận được sự nuông chiều của anh, trong lòng có nghĩ đến anh thật sự có tình cảnh với mình.

Hai lần vì cô anh đổ máu, nhiều lần gần gũi với cô một cách tự nhiên, sau cùng thì kìm nén.

Cô không biết vì sao những lần ấy anh lại chối bỏ như vậy nhưng cô tin anh đã có tình cảm với mình.

Hạ Nhược Hy muốn nắm bắt cơ hội, cô muốn thổ lộ tình cảm với anh!
Nói là buồn ngủ mà cô bây giờ rất tỉnh táo, bồn chồn đắn đo, biết bao cảm xúc lẫn lộn đan xen.


Cuối cùng cô quyết định mở lời:
"Đình Phong, em muốn nói với anh điều này!"
Cô thừa biết Mặc Đình Phong chưa ngủ, cô tiếp tục cố giữ vững bình tĩnh, sắp xếp từ ngữ trong đầu mình lại, nói ra:
"Em thích anh!"
Giây phút này trái tim cô đập nhanh như muốn nổ tung, mà tim người đàn ông sát cô cũng đập mạnh không kém.

Câu nói vừa rơi, một mảnh yên lặng xâm chiếm hoàn toàn, cô càng áp lực.

Ngẩng đầu, Hạ Nhược Hy dùng tay sờ vào mặt anh, ánh mắt cô giữa đêm đen chân thành động lòng người.

"Mặc Đình Phong, em thật sự rất thích anh! Thích chồng mình không có gì là sai đúng không? Em mong anh sẽ cho em một cơ hội, đón nhận em là một người vợ thực thụ chứ không phải là kết hôn trên danh nghĩa, được không anh?"
Giây phút này Mặc Đình Phong không thể nào rời mắt khỏi cô, miệng anh mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi, gạt tay cô ra quay về hướng khác, hành động khiến Hạ Nhược Hy hụt hẫng, từ phía sau ôm chặt tấm lưng to lớn của người đàn ông, cô nức nở.

"Mặc Đình Phong, em thật sự muốn chung sống như vợ chồng với anh.

Không phải như người bạn của anh, em là vợ anh mà?"
Mặc Đình Phong bật người dậy, anh không chịu được nữa mà bỏ ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, một câu nói của cô đã làm anh đứng hình.

"Mặc Đình Phong, anh không thể dối lòng như thế được, thật sự anh cũng có tình cảm với em mà, anh không thể phủ nhận điều đó được!"
Câu nói cầm chân được Mặc Đình Phong vài giây, tiếp đó anh một mạch đi ra khỏi phòng.

Hạ Nhược Hy bây giờ như một kẻ điên, vừa tức giận vừa đau lòng quẳng cái gối của Mặc Đình Phong xuống nền sàn tức tối, đập mạnh hai chân xuống giường liên tục.

"Mặc Đình Phong, rốt cuộc anh bị cái gì vậy hả?"
Hết lần này đến lần khác, khi cô đề cặp đến chuyện này anh đều bỏ đi, cô không xứng làm vợ anh lắm sao?.