Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục

Chương 30




Chap 29:

Edit: táo đỏ

Beta: songjin

Ta là songjin. Thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này, chap 29 táo gửi ta lâu rồi nhưng 2 hôm nay ta bận việc riêng nên không beta lại được, thành thật xin lỗi vì món quà chậm trễ này. Chúc mọi người đọc tr vui vẻ. *cúi đầu*

^^^

” Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?” Ngọc tẩu nhìn thấy Hạ Tử Tinh thoáng chốc ngây người, cất tiếng hỏi han.

Hạ Tử Tinh nhìn Ngọc tẩu khẽ đáp ” Lập Phong tối nay mang tôi ra ngoài ăn cơm.”

” Thật? Vậy thì thật tốt quá. Hai người mới cưới nên tranh thủ ra ngoài nhiều một chút.” Ngọc tẩu khó khăn lộ ra một nụ cười.

Hạ Tử Tinh gật đầu. Lúc đầu khi cô mới đến, Ngọc tẩu luôn tìm mọi cách bắt bẻ, hiện tại ở chung được một thời gian, thái độ của bà đối với cô rõ ràng đã khác trước nhiều. Cô phát hiện Ngọc tẩu mặc dù nói không nhiều lắm, vẻ mặt cũng rất cứng nhắc, nhưng thực sự là một người rất mạnh mẽ.

20 phút sau, Hạ Tử Tinh đã ngồi trong xe của Lâm Lập Phong. Cô len lén đánh giá anh ta. Chỉ thấy anh ta vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó. Thật không hiểu nổi tại sao hôm nay anh ta lại đột ngột muốn dẫn cô đi ăn cơm? Hơn nữa chỉ có hai người? Anh ta rốt cuộc tính cái gì? Cô rất nghi ngờ.

” Em nhìn đủ chưa?” Lâm Lập Phong liếc cô một cái.

Hạ Tử Tinh lập tức thu hồi ánh mắt của mình, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ: ” nga, phía ngoài ánh đèn rất đẹp a!”

” Em có bệnh sao? Phía ngoài đâu có ánh đèn? Trời còn chưa có tối!” Lâm Lập phong nhìn cô với ánh mắt dành cho một kẻ ngốc.

Hạ Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới anh ta nữa. Miệng lưỡi anh ta đúng là cay độc nhất trên đời mà! Bất kỳ lúc nào cũng không thể nói ra nửa điểm dễ nghe.

Rất nhanh, Lâm lập Phong mang Hạ Tử Tinh tới tòa nhà cao nhất, cũng là hiệu ăn cao cấp nhất ở lưng chừng núi. Anh dẫn cô tới một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Hạ Tử Tinh theo cửa sổ thủy tinh lớn nhìn xuống phía dưới, ngay lập tức toàn bộ cảnh đêm lập tức thu hết vào mắt.

Thật xinh đẹp a! Trong lòng cô không khỏi thở dài. Gian phòng ăn này tiêu phí cực cao, hơn nữa còn là dành cho hội viên, ai không giàu có là không thể trở thành hội viên . Lấy tư cách Hạ gia, cô hẳn không cách nào trở thành hội viên . Lúc trước, cô làm người mẫu, mấy tên đệ tử nhà giàu muốn mời cô tới nơi này, cô đều nhất nhất cự tuyệt. Bởi vì khi đó, cô đã có Vĩ Hoành là bạn trai. Cho nên hôm nay là lần đầu tiên cô tới đây.

Thì ra là ở chỗ này nhìn xuống toàn bộ cảnh sắc là như thế, xinh đẹp động lòng người. Thật khiến cô mở rộng tầm mắt.

” Em ăn gì?” Lâm Lập Phong hỏi cô.

Hạ Tử Tinh rất không tình nguyện đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, cầm lấy menu trên mặt bàn.

” Ở đây thịt bò tuyết hoa rất tốt, em có thể thử một lần.” Lâm Lập Phong ngó chừng menu, không ngẩng đầu lên nói với cô

” Vậy sao?” Hạ Tử Tinh nhìn phục vụ, “Cho tôi một phần thịt bò tuyết hoa.”

” Chị dùng rượu đỏ hay đồ uống ạ?” phục vụ lễ phép hỏi.

” Rượu đỏ.” cô đột nhiên nghĩ uống một chén.

” Vâng.”

” Đem bình rượu đỏ năm 1987 đến đây.” Lâm Lập Phong nhìn phục vụ nói.

” Vâng, Lâm tiên sinh.”

” Anh thường tới đây?” Hạ Tử Tinh hỏi Lâm Lập Phong.

” Ừ. Khi nào tôi không vui thường đến đây cho yên tĩnh một chút.”. Nơi này phải nói là của riêng mình anh, ngay cả Dư Tuyết Lâm – người anh từng yêu nhất cũng chưa có được anh đưa tới, vì vậy anh mới nghĩ đem cô đến đây một chút. Từ khi chia tay Dư Tuyết Lâm, những nơi từng cùng cô ta đến qua anh thật sự không muốn đến nữa, chỉ sợ lại thấy cảnh sinh tình.

Hạ Tử Tinh cười cười, ” Nói vậy nơi này không phải là bí mật của anh sao?”

” Đúng vậy. Em hẳn là nên cảm thấy vinh quang. Ngay cả nơi bí mật của tôi em cũng có thể đến rồi.” Lâm Lập Phong vừa nói vừa cười.

” Thế thì tôi phải cảm ơn anh đã coi trọng rồi.” Đấu võ mồm ư? Hạ Tử Tinh cô tuyệt đối sẽ không yếu thế.

” Đã có ai khen em khéo miệng chưa?” Lâm Lập phong bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô.

” Vậy có ai từng nói anh độc miệng chưa?” cô không sợ hãi hỏi ngược lại anh ta.

Nghe Hạ Tử Tinh hỏi ngược lại như thế, Lâm Lập phong không những không giận mà còn cười: ” Xem ra chúng ta thật ăn ý ! Không ai nhường ai!”

Hạ Tử Tinh cười nhạt. Đó là sự thật! Bọn họ lúc nào cũng không chịu nhận thua đối phương cho nên mới thường xuyên xảy ra đối chọi gay gắt.

” Ăn xong tôi dẫn em đến một nơi đảm bảo em sẽ thích.” Lâm Lập phong ra vẻ thần bí.

” Được.” Hạ Tử Tinh đáp lại.

” Chúng ta cạn một chén.” Lâm Lập phong cầm lấy chén rượu nhìn Hạ Tử Tinh.

Hạ Tử Tinh cũng cầm lấy chén rượu cùng anh chạm cốc, sau đó bọn họ cũng một hơi cạn sạch.

” Em nếm thử một chút thịt bò tuyết hoa xem, mùi vị rất ngon!” Lâm Lập phong chỉ chỉ thịt bò tuyết hoa trước mặt Hạ Tử Tinh.

Hạ Tử Tinh thử một miếng, thật thơm quá nga!

” Ừ, mùi vị rất ngon!” Hạ Tử Tinh tán thưởng nói, ” Anh có thường ăn cái này không?”

” Thỉnh thoảng.” Lâm Lập phong cười nhẹ một tiếng.

” Anh cũng thử một chút đi.” hạ tử tinh đem một miếng thịt bò đưa tới bên miệng anh ta.

” Hắc hắc! Thật đúng là thân mật a!” bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười trêu trọc. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, Dương Vũ không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên canh bọn họ, hơn nữa còn đang ôm một mỹ nhân.

” Thật là đúng dịp a. Dương Vũ.” Hạ Tử Tinh hướng Dương Vũ cười một tiếng, nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái. Cô gái này trông rất thanh tú, thuần khiết, không giống loại người mỹ lệ lắm.

Cô lúc trước xem báo, người cùng Dương Vũ ở chung một chỗ hầu hết là người vóc dáng hiện lên hình chữ S, gợi cảm diễm lệ vô cùng. Không biết từ lúc nào, anh ta lại thay đổi khẩu vị rồi?

” Xế chiều hôm nay tôi cùng kẻ nào đó nói chuyện, khuyên hắn mang vợ ra ngoài ăn cơm, nhiều lãng mạn một chút, làm gia tăng tình cảm hai người. Kẻ nào đó còn giễu cợt tôi dư thừa, nhiều chuyện! Hiện tại quay người lại, nói thế nhưng hắn lại cùng vợ đi ra ăn cơm thật lãng mạn. Thế giới này cũng quá nhiều điểm quái dị đi!” Dương Vũ mang theo ánh mắt trêu cợt thẳng tắp nhắm vào mặt Lâm Lập Phong .

Hạ Tử Tinh nghe Dương Vũ nói vậy, hiển nhiên ánh mắt cũng rơi vào người Lâm Lập Phong. Cô rốt cục cũng hiểu tại sao hôm nay Lâm Lập Phong lại hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Thì ra là Dương Vũ đề nghị.

Gia tăng tình cảm? Lãng mạn? Cách làm này của anh ta, cô có thể cho là, do anh ta để ý cô không? Hạ Tử Tinh ngẫm nghĩ, cô cũng thật quá đa tình rồi! Anh ta làm sao có thể nha? Không hận cô đã là may lắm rồi.

Lâm Lập Phong lạnh lùng nhìn Dương Vũ, bình tĩnh: ” Cậu là tới dùng cơm ? Hay là đến xem trò vui ?”

” Vốn là tới dùng cơm, nhưng bây giờ thì đang xem trò vui a.” Dương Vũ vẫn đeo nụ cười trêu cợt.

” Nhìn xong kịch rồi còn không mau đi?” Lâm Lập Phong ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo.

“Ha ha a……” Dương Vũ cười quái dị mấy tiếng, rồi quay sang nhìn Hạ Tử Tinh nói: ” Ngại quá, Lập Phong, tôi cảm thấy làm bóng đèn thật chán a. Cho nên tôi đi. Không quấy rầy hai người vợ chồng lãng mạn.”

” Nga, không sao.”

Dương Vũ cúi đầu xuống bên tai Lâm Lập Phong thì thào: ” Không nghĩ tới cậu đúng là nghe lời tôi. Thật là trẻ con dễ bảo!”

Lâm Lập Phong cho Dương Vũ một cái liếc mắt, không để ý tới anh ta cố ý đùa cợt.

” Thì ra là cậu để ý cô ấy như vậy! Cuối cùng hôm nay tôi cũng thấy được.” Dương Vũ tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Lâm Lập Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Vũ, khiến Dương Vũ cũng cảm thấy chột dạ. Anh biết mình hơi quá rồi, đây chính là dấu hiệu mỗi khi Lâm Lập Phong nổi giận nha.

“Thôi… Tôi đi, hai người cứ từ từ dùng bữa.” Dương Vũ nhìn Hạ Tử Tinh cười gượng.

“Tạm biệt.” Hạ Tử Tinh cũng mỉm cười nhìn lại Dương Vũ. Người bạn này của Lâm Lập Phong mặc dù miệng lưỡi có hơi quá một chút nhưng cô quả thật rất thích nhìn thấy bộ dáng bị cười nhạo của Lâm Lập Phong. Giống như chỉ có Dương Vũ mới có thể khiến cho Lâm Lập Phong có cái bộ dạng này.

” Anh ấy rất vui tính.” Hạ Tử Tinh nói với Lâm Lập Phong.

Lâm Lập Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hạ Tử Tinh , : ” Em không muốn tôi, lại nhìn trúng anh ta?”

Hạ Tử Tinh không ngần ngại cười một tiếng: ” Như thế nào? Tôi xem trọng anh ấy, anh có phải hay không nguyện ý thành toàn cho chúng tôi?”

Lâm Lập Phong ánh mắt lạnh như băng lóe lên một tia sáng, “Em nghĩ ngồi ở đây yên yên ổn ổn ăn cơm? hay là làm cho người ta tới ném ra ngoài cửa sổ kia?”

Hạ Tử Tinh nhìn một chút ngoài cửa sổ, bọn họ thực tế đang ở trên đỉnh núi ăn cơm, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng a. Anh ta sẽ không thật muốn đem cô ném xuống chứ?

Cô nuốt nuốt nước miếng: ” Tôi nghĩ là ở đây ăn.”

” Em xác định?” Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cô.

” Tôi xác định.”

” Vậy thì đừng để cho tôi nghe em nhắc đến tên đàn ông khác! Kết quả kia hẳn có thể so với quẳng vực sâu vạn trượng còn muốn khó chịu!” Lâm Lập Phong vô cùng lãnh khốc cảnh cáo cô.

Hạ Tử Tinh len lén lè lưỡi. Thật đúng là ma quỷ a! Anh ta đại khái là không có chuyện gì không làm được sao?

Lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn vô cùng, không tâm không phổi…… Lâm Lập Phong – cô rốt cuộc gặp gỡ một người đàn ông như thế nào đây?

Sau khi cơm nước xong, Lâm Lập Phong đưa Hạ Tử Tinh tới sân thượng một khách sạn lớn. Nơi này rất rộng rãi. Từ đây nhìn xuống, toàn cảnh thành phố đều đặt dưới chân. Hai người đến bên ghế đá ngồi, bên tai gió thổi tới vù vù, lạnh buốt.

Hạ Tử Tinh ngẩng đầu nhìn chân trời, trăng đêm nay thật là sáng, cô cảm giác nơi này quá đỗi xinh đẹp. Thật yên tĩnh! Cô thích nơi này.

Lúc này, một phục vụ cầm một hộp pháo hoa đi tới. Ánh mắt Hạ Tử Tinh lập tức lộ ra nét vui vẻ. Thì ra anh ta mang cô tới đốt pháo hoa!

Lâm Lập Phong cầm lấy pháo hoa trên tay phục vụ, đưa cho cô một thanh, hỏi: ” Em dám chơi không?”

” Dĩ nhiên dám!” Hạ Tử Tinh vui vẻ nhận lấy.

Rất nhanh, hai người đốt hết pháo hoa, lửa khói diễm lệ vây quanh hai người, sương khói ngập tràn. Cảnh này tình này, như mộng như ảo, hai người phảng phất như tới tiên cảnh .

” Ba ba ba” một trận pháo hoa vang dội, bên cạnh hai người lập tức nhấp nhoáng rất nhiều lửa khói, đủ loại kiểu dáng, năm quang thập, cực kỳ đẹp đẽ!

Lâm Lập Phong bỗng nhiên đốt một cây pháo ném tới bên chân Hạ Tử Tinh , ” ba” một tiếng, làm cho Hạ Tử Tinh giật thót, liên tục kêu lên mấy tiếng thất thanh . Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng. Hạ Tử Tinh trợn to mắt tức giận, cũng không yếu thế, cầm lên một thanh pháo hoa loang loáng đuổi theo Lâm Lập Phong.

Pháo hoa kia chẳng mấy chốc đã khép dần khoảng cách giữa họ, một màn không vui ban nãy lập tức biến mất, lúc này hai người chỉ toàn tâm toàn ý mà vui đùa với nhau.

Hai người giống như hài tử truy đuổi nhau chạy trốn trong sương khói, say đắm trong cảnh pháo hoa rực rỡ mỹ lệ, tiếng cười nối liền không dứt.

Từ khi kết hôn tới nay, có lẽ đây là đêm hạnh phúc nhất của họ……