Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

Chương 10: Gặp mặt




"Thật ngốc! Cứ như gà con vậy!" Lôi Dực đang ngồi làm việc thấy cảnh này cũng không nhịn được phải bật cười.

Hắn là chủ, kết nối dễ dàng vào hệ thống camera cũng không phải là lạ, sau khi đã lưu vào máy mình hắn cũng không quên ngắt kết nối camera ngoài sảnh ấy với, phòng giám sát. Hắn không muốn ai nhìn thấy hình ảnh đáng yêu đó của cô!

"Em không biết đến quầy lễ tân hỏi sao? Quách Kỷ vào đây!"

Thư kí Quách làm việc cho Lôi Dực đã nhiều năm, cũng có thể coi là cánh tay phải của Lôi Dực. [ Đây là anh tự nghĩ phải không???? Tui đâu định cho anh cái vị trí đó! ]

"Ngài gọi tôi?"

"Cậu xuống đại sảnh khu này, dạo một vòng rồi lên đây!" Lôi Dực cười quỷ dị. Nói thật thì bình thường hắn chỉ cười mấy giọng kiểu này thôi. Chỉ có với Trân Vũ mới là nụ cười thật sự của hắn.

"Hả??? À vâng vâng"

Hắn đâu dám hỏi tại sao, bình thường cũng có lúc Lôi tổng đày đọa người ta như thế mà. Chắc tại tuổi trẻ mà làm việc nhiều quá nên bị stress, thân là thư ký hắn phải có trách nhiệm giúp sếp không bị bệnh =)) [ Tui không hiểu sao mà cho anh vào truyện của tui nữa á Tiểu Quách ==]

Bạn Tiểu Quách đâu hiểu ý đồ của sếp tổng chứ, thế là vẫn xách mông đi xuống dưới.

Đi 'dạo' theo ý sếp thì thấy một cô gái đang loay hoay tìm kiếm gì đó.

Trân Vũ là đang muốn nhìn xem có ai xung quanh không để mà hỏi đường, lại ngu ngốc mà không nghĩ tới quầy tiếp tân chỉ cách cô có một xíu thời gian đi bộ.

May mắn vừa nhìn lại thì thấy Quách Kỷ đang đi 'dạo', mừng rỡ chạy lon ton tới hỏi:

"Chào anh, có thể cho tôi hỏi phòng của chủ tịch ở đâu không ạ?"

Phòng của chủ tịch? Ra trong công ty này còn có người không biết phòng chủ tịch ở đâu à?

Phải nói là ai cũng mong sếp tổng trở về công ty bên đây làm việc để ngày ngày được nhìn thấy siêu cấp nam thần. Cho nên ai cũng tia phòng làm việc của sếp, mặc dù không được đến gần nhưng ai cũng mong ngóng cái phòng ấy sáng đèn.

"Cô là thư ký mới hả?" Bây giờ lên phòng chủ tịch chắc chỉ có thư ký mới.

Thật sự thì lần này Lôi Dực về không ai được biết trước cả cho nên công ty mới yên bình như vậy.

Duy chỉ khi sáng nay bổ nhiệm thư ký mới của phòng marketing thì cái phòng này mới được biết trước ấy chứ!

"Dạ phải!" Trân Vũ vẫn giữ thái độ vô cùng lễ phép.

Cũng thầm đánh giá người trước mặt. Thân hình cao ráo, khuôn mặt tuy không gọi là đẹp nhưng rất sáng sủa, các góc cạnh nhìn vô cùng nam tính a~. Hình như có ai đó giống anh này nè... A! Là giống anh Lý Nhật! Nhưng mà Lý Nhật nhìn không mạnh mẽ bằng anh ấy cho lắm...

"Vậy thì đi theo tôi, tôi là thư kí thân cânh của Lôi tổng, tôi đi dạo xong rồi nên cũng lên đấy đây"

Trân Vũ vui vẻ đi theo, mà 'đi dạo' là sao nhỉ?? Ở đây cũng cho phép nhân viên đi dạo giữa giờ à. Mình sau này là thư kí cũng được đi phải không???

------------------

'Cốc cốc'

"Chủ tịch, tôi đi dạo xong rồi, với cả cô Trân Vũ đã đến!"

Lôi Dực một thân tiêu soái đang đứng nhìn ra ngoài qua lớp kính cường lực, ánh sáng rọi vào từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, nam tính đến nỗi khiến người ta ngạt thở.

Đây là việc hắn thích nhất ngoại trừ những lúc nghĩ về Trân Vũ. Đứng trên cao nhìn xuống cho hắn ta cảm giác như là thâu tóm được tất cả!

Cuối cùng chúng ta cũng chân chính gặp nhau rồi, Trân Vũ!

"Vào đi"

Hắn cất giọng âm trầm không để lộ một tia cảm xúc nào, mặc dù bản thân đang rất vui sướng.

Trân Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa vào, trước mặt là bóng lưng lịch lãm của người đàn ông đắt giá nhất thế giới. Cô không khỏi thấy tim mình chậm đi một nhịp.

Tuy chỉ chừa cho Trân Vũ một bóng lưng, nhưng cô vẫn cảm nhận được bá khí của người đàn ông này, đó là chưa nói tới hắn có cái gì đó cuốn hút người khác muốn chạm vào...

Lôi Dực từ từ quay người về phía Trân Vũ, yên lặng mà nhìn cô

Cô cũng bất động tại chỗ nhìn trân trân vào hắnThật đẹp trai~

Má ơi bây giờ con mới biết hình những trai đẹp trong máy con chỉ là phù du thôi, người này mới gọi là đẹp chứ!

Đừng nhìn Trân Vũ ngây thơ vô số tội mà nghĩ cô là con nai vàng đạp trên lá, cô và Lâm Y Y là hai đứa siêu mê nam luôn ấy.Cô là còn đỡ đấy, chỉ là thấy đẹp thì tải hình về lâu lâu lấy ra ngắm, rồi sau đó 'gán ghép' các anh thôi. Còn Lâm Y Y thì rửa cả hình ra luôn, in hình trên cả gối ôm nữa...

Chưa hết chưa hết, dù ở đâu và ở bất kì hoàn cảnh nào nó cũng có thể ghép cặp các anh chàng mà nó gặp. Chỉ cần thấy hai người con trai nhìn nhau là nó đã có thể viết ra hàng tá cảnh trong đam mỹ. Cũng vì vậy mà tiểu thuyết của Lâm Y Y rất ăn khách, tác phẩm nào cũng có yếu tố đam mĩ. Thu hút sắc nữ lẫn hủ nữ.

Trân Vũ thì đỡ hơn, khi mà thấy nam ôm nam, nam chạm tay nam thì mới nghĩ tới trường hợp đó!

Lôi Dực thấy Trân Vũ to mắt nhìn mình thì không khỏi lấy làm thích thú: Cô bé này bị sắc đẹp của mình ảnh hưởng??? Lần đầu tiên thấy đẹp cũng có giá trị của nó.

Đến khi Lôi Dực tiến sát đến mình thì Trân Vũ mới hoàn hồn lại, vội lui người về sau để tránh hắn áp sát hơn nữa:

"Dạ...Dạ chào chủ tịch. Tôi là Trân Vũ, thư kí mới ạ!"Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, một phần là do hắn đẹp quá, cô sợ mình không kiềm được mà nhỏ dãi~

Thứ hai nữa là người hắn tỏa ra một cỗ áp bức của bậc đế vương, gây cho người ta cảm giác bị khống chế làm Trân Vũ không khỏi cảm thấy run lên.

"Ngước lên nhìn tôi!"