TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 46: Con Người Không Bao Giờ Thay Đổi




Mạn Giai Khuynh đặt niềm tin vào lần này, cũng quyết định nhận lời.

Mạn Dĩnh Chi khi ấy dường như thật sự vui vẻ, nụ cười xuất hiện thật đẹp mắt, đó chính là nụ cười hạnh phúc.

" dì ấy đặt rất nhiều hy vọng cho cô, hy vọng cô đừng làm dì ấy thất vọng ".

Cô nhìn bà, trong lòng âm thầm nói thêm.

Cô cũng hy vọng là như thế.

Nơi hẹn do Mạn Dĩnh Chi quyết định, khi nhìn xem địa chỉ, là một quán trà quen biết, lúc này Mạn Giai Khuynh mới an tâm.

" cảm ơn con đã giúp dì, Khuynh nhi ".

" không cần, đều là người một nhà, dì không cần cảm ơn con ".

Ngày hôm sau, cô và Đông Túy Mê theo lời dặn đến điểm hẹn, Dục Ưu Hành là tài xế đưa đến, anh lo lắng cho Cô, cũng muốn đi theo, Mạn Giai Khuynh vội ngăn lại:"đừng, dù sao em cũng không đi xa, chỉ cách nhau có mấy bước, em sẽ không sao "

"Năn nỉ " lắm Dục Ưu Hành mới ngồi trong xe chờ.... lúc này cô và Cô nhóc bước vào.

Quán trà rất yên tĩnh, mùi trà thoảng có mùi hương nhàn nhạt bay trong gió vương đến chóp mũi, vừa bước vào, cô đã thấy Mạc Tùy Tuyết đã đến trước, còn phẩy tay với cô.

Mạc Tùy Tuyết thật sự đã thay đổi?.

Hai người ngồi xuống đối diện.

Mạc Tùy Tuyết cười thân mật gọi cô.

" chị, chúng ta gặp nhau rồi ".

Cô nhìn Mạc Tùy Tuyết, nghi vấn:"cô thật sự đã thay đổi?".

Lúc này Mạc Tùy Tuyết cười lớn:"đây là em gái cùng mẹ khác cha của em sao?, ồ~~".

Mạc Tùy Tuyết quay sang cô, cười rất ghê rợn:" em nghe nói chị có thai?, Ha ha~~".

Mạn Giai Khuynh nhìn Mạc Tùy Tuyết trước mặt, đột nhiên cảm thấy không được tốt, lén lút dưới bàn bấm di động gọi cho Dục Ưu Hành, lúc nãy cô sợ việc đột xuất, đã cố ý không bỏ di động vào túi, bây giờ rất may mắn.

Trán cô bởi vì hồi hộp mà đổ mồ hôi hột, Mạc Tùy Tuyết có lẽ đoán được cái gì, tức giận dịch mạnh bàn trà giật lấy chiếc di động.

" cô....".

Mạn Giai Khuynh hét lên, nhưng thấy dáng vẻ đáng sợ của Mạc Tùy Tuyết, Đông Túy Mê cũng bị dọa sợ hãi, ôm chặt lấy cô.Trà nóng bị dịch mạnh đổ xuống bàn bốc lên khói trắng, cũng may là chỉ đổ ra ít, chỉ đổ trên bàn chứ không đổ lên người.

Mạc Tùy Tuyết như điên dại nhìn di động:" cô muốn cầu cứu?....chuyện đó là không thể nào....haha ".

Mạn Giai Khuynh cắn răng, sắc mặt lúc này đã tái nhợt:" cô muốn làm gì?".

" tôi hôm nay phải giết chết các người... ahhhhhhhhhhh".

Mạn Giai Khuynh giật cả mình, cô không ngờ Mạc Tùy Tuyết lại điên cuồng như thế, Mạc Tùy Tuyết thay đổi?.... vậy là lúc trước chỉ toàn giả vờ, ngay từ đầu cô đã nghi ngờ rồi.... một người như Mạc Tùy Tuyết thì làm sao thay đổi nhanh như thế được?.

Mạc Tùy Tuyết, cô không những đã làm cho tôi thất vọng....mà cô còn làm thất vọng đối với một người nữa.

"....chị, em sợ....hức".

Đông Túy Mê vẫn luôn ôm chặt cô, một cô nhóc, đối mặt với chuyện này đương nhiên sợ hãi.

Cô trấn an:" không sao, không có việc gì".

Tuy bề ngoài Mạn Giai Khuynh trấn định, nhưng mà trong lòng đã loạn cào cào.

Mạc Tùy Tuyết từ từ đi đến gần cô, làm cô thở mạnh:" cô đừng làm bậy, ở đây có nhiều người, tôi sẽ la lên ".

Mạc Tùy Tuyết như thể đang nghe chuyện hài, liền bật cười:" chị thân yêu của em, chị không thấy nơi này quá vắng hay sao?, nhiều người, ở đâu ra?...trước khi đến đây, em đã bao trọn hết quán rồi...chậc chậc".

Mạn Giai Khuynh sắc mặt tái mét.

Mạc Tùy Tuyết lại nói:" Chị cái gì cũng hơn tôi cả, vì sao?, vì sao chứ?.... sau khi chị chết rồi, Dục Ưu Hành sẽ là của tôi.... haha ".

" cô đừng mơ ".

Mạn Giai Khuynh mặt đã thấm đầy mồ hôi, quát lên.

....Mạc Tùy Tuyết, cô ta điên rồi.

Mạc Tùy Tuyết như nắm chắc được phần thắng, cười thật lớn, hô to gọi đồng bọn bên ngoài vào, lại quay sang nói với Mạn Giai Khuynh:" Chị thân mến, chị có muốn gọi cho chồng chị lần cuối cùng không?".

Mạc Tùy Tuyết không trả lời, chỉ im lặng ôm lấy Đông Túy Mê trừng mắt nhìn Mạc Tùy Tuyết.

Đồng đội của cô ta là hai tên thô bỉ cao to, lúc này Mạc Tùy Tuyết chỉ tay vào một tên gần đó, ra lệnh:" mày đến, tách hai con tiện nhân này ra mau lên ".

Tên đó nghe lời đi đến, bàn tay thô to xấu xí bắt lấy Đông Túy Mê giật mạnh ra, đồng thời đẩy Mạn Giai Khuynh ngã ra phía sau.

" không..... chị..... các người buông tôi ra... buông ra ".

Đông Túy Mê giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát được tên đó, còn bị tên này tát vào mặt:" im mồm cho tao".

Lực rất lớn, Đông Túy Mê đau quá, ỉu xìu.

Mạn Giai Khuynh thấy một màn này, khẽ biến, nhào tới bên Đông Túy Mê, một tên còn lại bắt lấy ghì chặt cô.

" buông tay".

Mạn Giai Khuynh vùng vẫy, bụng đột nhiên nhói một cái, cô cau mày ôm bụng.

Mạc Tùy Tuyết chậc chậc:" chị có vẻ rất lo lắng cho tiện nhân kia... haizz... nhưng đáng tiếc".

" Mạc Tùy Tuyết, con bé là em của cô!!".

" em?".

Mạc Tùy Tuyết cười lạnh:" tôi không có đứa em như nó ".

" ôi chao~ quên mất ".

Mạc Tùy Tuyết làm bộ hốt hoảng, đưa tay che miệng:" em quên mất, chị đang có thai mà... phải nhẹ nhàng một chút".

" nể tình chị có em bé, em sẽ dể cho chị chết nhẹ nhàng một chút... có phải chị nên cảm ơn em không?".

Mạn Giai Khuynh không nắm chắc:" cô muốn làm gì?".

Mạc Tùy Tuyết hốt hoảng:" Chị à, đừng quát em như thế chứ, em là em của chị mà~".

" tôi không mong sẽ có đứa em như cô".

Mạc Tùy Tuyết nghiêng đầu cười, nhìn hai tên thô bỉ, lúc này hai tên đó gật đầu, móc trong túi ra hai miếng khăn chụp vào mũi cô và Đông Túy Mê.

Mạn Giai Khuynh vùng vẫy, hít phải không ít thuốc mê, cả người từ từ vô lực.

Cô ta muốn làm gì đây?.... Mạn Giai Khuynh lâm vào hôn mê.

" đi ".

Hai tên đó vác hai người chuẩn bị đi theo Mạc Tùy Tuyết, ngay lúc này, di động của Mạn Giai Khuynh trên tay Mạc Tùy Tuyết reo lên.

Dục Ưu Hành đợi bên ngoài, thấy cô vẫn chưa trở lại nên lo lắng gọi điện.Mạc Tùy Tuyết ra hiệu cho hai tên đó mang theo người đi trước, mới thong thả nhận điện thoại.

" alo, Khuynh Khuynh, em có ổn không?".

Giọng Dục Ưu Hành lo lắng.

Mạc Tùy Tuyết cười liêm sỉ:" em rất ổn, chồng yêu đừng lo cho em".

" cô là ai?".

" ayyo~ chồng yêu của em đừng nói như vậy mà".

" Mạc Tùy Tuyết?".

Bên này Dục Ưu Hành nâng cao giọng, tay siết chặt.

Chết tiệt... e là cô lành ít dữ nhiều rồi.

" ha ha... nhận ra rồi, chồng yêu của em thật giỏi ".

"Im miệng".

Dục Ưu Hành tắt máy, nóng vội chạy vào quán trà.

Cửa khóa.

Chết tiệt.

Dục Ưu Hành lùi người, tung mạnh chân đá vào cửa sắt.

Đá đến 3 lần, chốt cửa mới miễn cưỡng bung ra, bên trong chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.

Chết tiệt, đáng lẽ anh nên đi với cô mới đúng.

Dục Ưu Hành xoay người, chạy ra bên ngoài quán trà, hai tên thô bỉ kia đã lái xe mang người đi, chỉ còn lại Mạc Tùy Tuyết đang loay hoay mở cửa xe.

Lúc này, Dục Ưu Hành thấy được Mạc Tùy Tuyết.

Dục Ưu Hành không ôn hòa gì mà túm lấy Mạc Tùy Tuyết, kéo đi.

" cô ấy ở đâu?".

Mạc Tùy Tuyết la oai oái:" anh buông tay, anh làm em đau quá".

" tôi hỏi cô lần nữa, cô ấy đâu?".

Dục Ưu Hành đã tức giận muốn giết người.

Khí thế đè ép rất lớn, Mạc Tùy Tuyết bị run sợ, rụt người:"...người... người.... đã chết rồi ".

Dục Ưu Hành híp mắt:" cô nói lại lần nữa.... ".

" thật... thật.... bây giờ đã có người mang chị ấy đi xa, nếu vẫn tiến.... tiến triển theo kế hoạch.... thì.... thì người chắc có lẽ đã chết rồi".

Dục Ưu Hành đấm mạnh xuống đầu xe, giờ này, Dục Ưu Hành rất đáng sợ.

Mạc Tùy Tuyết bị dọa cũng trở nên hoảng, cô ta không biết Dục Ưu Hành sẽ đáng sợ đến như thế.

" cô nghe cho rõ đây, nếu cô ấy có chuyện gì thì cô cũng chuẩn bị chôn cùng cô ấy đi ".

" các người đưa cô ấy đi đâu?... nói".

Mạc Tùy Tuyết run rẩy đến lợi hại, Dục Ưu Hành quá đáng sợ, như thể chỉ một khắc sau, cô ta sẽ bị Dục Ưu Hành bóp chết.

" là... là...đến vùng núi Tang Lãm".

" hừ... ".

Dục Ưu Hành nhanh chóng gọi điện đến đồn cảnh sát, cảnh sát cũng nhanh chóng phong tỏa đường đi và truy tìm chiếc xe khả nghi.

Anh cũng gọi về nhà nói rõ tình hình, cũng trấn an mọi người, Ba Mạn dẫn theo người một chút nữa sẽ đến.

Núi Tang Lãm cách nơi này hơn 8km, chạy qua đó cỡ 15 phút.

Dục Ưu Hành từ miệng Mạc Tùy Tuyết, nghe kế hoạch của cô ta, sắc mặt ngày càng trắng xanh.

" bốp ".

Dục Ưu Hành không nhịn được, đấm mạnh vào vị trí bên cạnh Mạc Tùy Tuyết làm cô ta sợ, khóc rất dữ dội.

Nếu là đàn ông, anh đã cho cô ta một trận....

" tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng còn đê tiện thì tôi không chắc, cô nên hy vọng vợ tôi bình an đi ".