Mạn gia lúc sáng cũng đã biết được Mạn Giai Khuynh đi tìm Dục Ưu Hành, vì thế cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ gọi điện thoại cho Dục Ưu Hành, bảo anh chăm sóc cô thật tốt mà tôi.
Dục Ưu Hành im lặng nghe ba vợ tương lai dặn dò, anh một mục vâng dạ nghe theo làm ba Mạn hài lòng.
Tuy ông biết, con gái mình ở bên cạnh của Dục Ưu Hành sẽ không bị thiệt thòi, nhưng ông làm ba, lo lắng cho con cái thì vẫn lo.
Dục Ưu Hành nhẹ nhàng cất di động, anh cười khẽ, không chăm sóc tốt cho cô thì anh chăm sóc cho ai đây, anh hiểu được ba Mạn đang lo lắng điều gì.
Mạn Giai Khuynh được chăm sóc tốt, ăn no ngủ kĩ, giờ phút này đang nằm trên giường an ổn ngủ.Trong mơ, cô cảm nhận được có ai đó ôm mình, Mạn Giai Khuynh hơi nhíu mày, nhưng nhận ra được cảm giác quen thuộc ập đến, đầu chân mày liền giãn ra, ôm lấy Dục Ưu Hành thật chặt rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên này, Dục Ưu Hành ôm thiên hạ thơm mịn vào lòng cũng thõa mãn nhắm mắt.
Một đêm không mộng mị, Mạn Giai Khuynh ngủ cực kỳ ngon, phải nói, từ lúc cô bị bắt nhảy lầu, cô luôn bị cảm giác hoảng sợ như thế quấy nhiễu giấc ngủ, tuy không thường xuyên xuất hiện nhưng nó cũng làm cho cô thực sự đau đầu.
Giấc ngủ ngon cũng bị lây nhiễm đến một người khác nằm trên giường nữa, đó chính là Dục Ưu Hành, lúc trước, anh chỉ có thể ngủ một ngày 4 tiếng rồi tỉnh giấc ngồi châm thuốc, cô độc một mình, nhưng bây giờ, tình trạng giấc ngủ được cải thiện tốt nhất, vì anh biết, có cô, lúc nào cũng làm anh luôn luôn cảm thấy tốt.
Cảm giác sợ mất đi cô, sợ cô phải lòng tên khác cũng không còn nữa, không còn lo lắng, mọi việc đều tự cảm thấy tươi đẹp hơn.
Tối hôm qua, vì sợ cô mặc quần áo quá bó không ngủ được, Dục Ưu Hành đã thay đổi giúp cô, anh mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình.
Mạn Giai Khuynh vừa tỉnh dậy, đập vào mắt là yết hầu của Dục Ưu Hành, cả người đè hết lên trên người anh, chân quấn chặt lấy eo anh, tay anh lại ôm chặt lấy cô.
Vóc người của cô nhỏ nhắn, vì thế cũng không có đè nặng anh đến nổi nghẹt thở.
Cảm nhận được lồng ngực anh luôn phập phồng, kèm với yết hầu khiêu gợi ngay trước mặt, Mạn Giai Khuynh nhớ lại khi ân ái, yết hầu này thường xuyên thở gấp, một vài tình tiết cấm con nít liền cảm thấy hai má bỗng dưng bốc hỏa, nhìn thấy muốn cắn.
Cô nghĩ gì thế này, cô làm sao lại biến thái như vậy, Mạn Giai Khuynh tin chắc, cô bị Tiêu Hỷ Nhi lây nhiễm rồi, mới buổi tối hai hôm trước, Tiêu Hỷ Nhi đã châm vào đầu cô một số tình tiết đen tối, cô thật sự bị ảnh hưởng rồi.
Nhưng, sờ một chút cũng không sao, Dục Ưu Hành cũng sẽ không biết.
Mạn Giai Khuynh chép miệng, chọt nhẹ cơ bụng săn chắc làm cô ngượng ngùng này, phải nói da dẻ của anh thật sự rất tốt, sờ thật thích.
Cô vẽ vòng vòng trên bụng một cách thích thú, lại sợ đến lưng quần, nếu đi xuống nữa, chắc chắn sẽ bị ngợp chết a, nhưng anh ngủ rồi, sẽ không biết đâu nhỉ, xin lỗi, nhưng cô nghĩ cô cũng biến thái như Tiêu Hỷ Nhi rồi.
Chỉ nghĩ như thế, Mạn Giai Khuynh lại mò xuống, nhưng lại rụt rè.
Có nên hay không?, nên hay không, Mạn Giai Khuynh hai mắt trắng dã, tay cũng không biết để nơi nào cho phù hợp.
Bây giờ anh đang ngủ, ngủ sẽ không biết, mà không biết thì sẽ không sao, với lại, Dục Ưu Hành là của cô, cô có thể sờ,.... vậy sờ được không, lương tâm nói cô sờ được.
Vì thế, Mạn Giai Khuynh cứ thế mò xuống, tay hơi run run.
Đúng chỗ rồi, Mạn Giai Khuynh âm thầm than, cảm thấy cổ hơi khô khan.
Ý tưởng trong đầu của Mạn Giai Khuynh là, hóa ra, bình thường lại mềm như vậy, không như lúc....
Địa phương mềm nhũn