Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 39: Chương 39





Cố Mộng Diệp cũng nhìn chăm chú chuyện diễn ra trên sân khấu, những tưởng người nào đó chẳng quan tâm lời mình nói đâu, nhưng không ngờ lại nhận được lời này của y, khiến hắn không kịp phòng bị buộc miệng nói nhưng lại không nhận ra.

“Ừ, trải qua rồi, chính là còn mạnh hơn cái tát hiện tại nhiều khi đó tôi bị tát đến chảy máu miệng, đầu đập thẳng xuống cạnh bàn khủy tay vì chống cả người mà lệch”.
Mà Thẩm Nhạc Thần nghe vậy khẽ cau mày, ánh mắt dời từ trên sân khấu xuống người bên cạnh, lại nhận ra người này không phải cố tình nói như vậy, mà chính là buộc miệng nói ra cứ như đã trải qua rồi vậy, nếu không phải y biết người này là con cưng trong nhà Cố gia thì đã tin sái cổ rồi.
Triệu Thi bên kia tức giận nắm lấy cổ áo của Thẩm Mộc Nhân cao hơn mình một cái đầu, cơn giận lên đến não liền không kiểm soát được bản thân mà mắng chửi.

“Mẹ kiếp, mày điên rồi à!? Hôm nay là ngày trọng đại của tao mày lại làm cái trò điên gì vậy, không phải đã nói là giữ bí mật sao? Muốn làm tao bẽ mặt trước khách khứa sao?”.
Thẩm Mộc Nhân bị ăn cái tát này liền điên lên, phải biết đó giờ chừng ai dám tát gã đâu, con ả đi*m này nghĩ mình là ai mà dám tát gã!?
Gã bật cười khanh khách nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Triệu Thi kéo ra, rồi hất mạnh cô ngã ‘rầm’ xuống đất không chút thương hoa tiếc ngọc, mà bà Triêu thấy con gái bị đối xử nhu vậy vội chạy lên sân khấu đỡ con, đáy mắt điên cuồng đầy hận ý lườm Thẩm Mộc Nhân trên cao.
Thẩm Mộc Nhân lườm lại bà ta, chửi mắng.

“Mẹ nó con đ* đi*m, mày chỉ có nghĩa vụ banh hai chân trên giường ra cho người ta đến ch*ch thôi mà cũng có quyền tát tao, đứng ở đây mắng chửi tao như mình thanh cao?”.

Nói rồi gã nhìn về phía đám Thẩm gia và Triệu gia đang tròn mắt chữ a miệng chữ o, mà nói khẩy.

“Phải mấy người không nghe lầm đâu, chính là con đi*m này ngủ với Thẩm Mộc Nhân đây, đứa bé trong bụng cũng là của tôi, chuyện của Thẩm Nhạc Thần cũng là tôi và con đi*m này lên kế hoạch nhằm phá hủy mọi thứ của y!”.

Thẩm gia và Triệu gia hít một ngụm khí lạnh, không tin nhìn về phía Triệu Thi đang được mẹ đỡ vì nghe câu này mà khóc nức nở, lại nhìn về phía nhân vật chính là Thẩm Nhạc Thần đang im lặng đứng ngoài cuộc không lên tiếng nãy giờ.
Thẩm Nhạc Thần cũng vô cùng có tâm mà diễn với đám người nọ, giả vờ kinh ngạc xong lại đau khổ mà nhăn mày, muốn bấy nhiêu đau đớn liền có bấy nhiêu đau đớn, nếu không phải Cố Mộng Diệp bên cạnh chứng kiến thấy khóe môi ai đó còn đang giương một độ cong khó ai nhìn thấy, hắn cũng đã tin giống mấy người kia rồi.
Thẩm tổng này không biết anh có muốn vào giới giải trí với tôi tranh dành danh hiệu ảnh đế không, chứ tôi thấy anh tiềm năng lắm đó!
Thẩm Mộc Nhân bị ‘sự đau khổ’ của Thẩm Nhạc Thần làm cho vui vẻ càng cười lớn hơn.

“Một tổng tài CEO lại bị tao dắt mũi cho quay vòng vòng như vậy, còn bị bắt đổ vỏ cho tao, cảm giác thế nào hả? Vợ tương lai của mình lại bị tao đè dưới thân làm cho sướng đến rên *** ****, mày nghĩ đến thấy có nhục nhã không? Có khi con c* của mày còn chẳng làm ả sướng bằng tao làm, phải không em yêu Triệu Thi”.

Nói rồi gã ngồi xổm xuống giả vờ nựng khuôn mặt bị nước mắt làm lem lớp trang điểm của Triều Thi, đôi mắt đầy ác ý.
Triệu Thi đau đớn, tức giận, nhục nhã gào thét muốn lao đến đánh chết tên khốn này.

“Mày im đi, thằng khốn nạn,…”.

Song lại như nhớ gì đó mà nhìn xuống mọi người ở dưới, lắc đầu tỏ vẻ đáng thương là nạn nhân.

“Mọi người đừng nghe hắn nói, con không phải, con là bị lừa gạt gã chuốc say con rồi làm chuyện đồi bại với con…”.
Nhưng chưa để ả nói hết Thẩm mMộc Nhân đã nói chen vào.


“Trò này sử dụng với Thẩm Nhạc Thần một lần còn chưa thấy chán sao? Không phải lúc ở dưới thân của tôi cô rên rất sướng à? Còn bảo tôi đâm mạnh vào, trước đêm chuốc thuốc Thẩm Nhạc Thần không phải còn lăn giường với tôi một vòng sao? Mấy ngày nay còn chẳng phải đi tìm tôi cầu được ch*ch sao?”.
Triệu Thi không để hắn nói nữa vội hét lên đẩy mẹ của mình ra, đáy mắt nhìn về phía Thẩm Nhạc Thần đằng xa vội chạy lại chỗ y cầu giúp đỡ, cầu y tha thứ, và mong yêu mình và con mà kết hôn với mình.

“Nhạc Thần, anh tin em, em không phải…em bị hại…xin anh…”.
Ả chạy đến chỗ Thẩm Nhạc Thần nắm lấy áo y rồi ôm thật chặt khóc lóc kể lể, tưởng như cả thế giới đều có lỗi với mình.

“Nhạc Thần anh tin em đi”.
Thẩm Nhạc Thần để ả nói xong cũng giả vờ như đau đớn vì tình mà kéo người ra, nhẹ giọng nói.

“Cô buông ra một chút, tôi muốn nói chuyện với cô”.
Triệu Thi nghe thấy giọng y đầy dịu dàng liền bình tĩnh một chút, thả y ra rồi đối diện với mặt y, Thẩm Nhạc Thần đầy vẻ ‘thâm tình’ mà cúi xuống lau đi giọt nước mắt của ả, tuy khuôn mặt dịu dàng như nước, nụ cười đầy yêu chiều tha thứ là vậy nhưng lời nói ra chẳng khác gì tử thần, ác ý tràn ra ngoài.

“Ngày bị cô chuốc thuốc tôi đã đến bệnh viện làm kiểm tra, tôi đã tin…nhưng là tin vào tờ giấy khám nghiệm hơn là một cô gái chỉ vì muốn vào cửa Thẩm gia mà không từ thủ đoạn, Triệu Thi nhỉ?”.
Triệu Thi kinh hãi, mắt trợn lên kinh hãi, ả không ngờ vậy mà lại có thể được thấy một mặt đáng sợ như vậy của Thẩm Nhạc Thần, mà Cố Mộng Diệp bên cạnh cũng không kém là bao, dù sao cũng đứng gần như vậy chứng kiến mọi thứ, hắn có chút rùng mình.
Đây là mặt trái của Thẩm Nhạc Thần sao? Cuồng bạo, điên cuồng, đầy ác ý và trả thù, như một con quỷ một tử thần có lưỡi hái sắc bén bước ra từ địa ngục.

Cố Mộng Diệp nhìn đến ngây ngẩn cả người, một vẻ đẹp ở một khía cạnh khác của Thẩm Nhạc Thần.
Triệu Thi lắc đầu điên cuồng nói.

“Không phải…không phải”.

Sau đó đáy mắt ả lóe lên tia ác độc, thân ảnh quen thuộc lại đáng chết kia đang đứng bên cạnh y, đúng vậy chính tên này đã dụ dỗ y, cũng chính hắn nên ả mới làm vậy, có khi hắn cũng đã bảo y nói như với ả để ả đau khổ, phải, phải rồi, tại tên khốn đồng tính này.

“Tại mày, chỉ vì lời chúc độc ác của mày, mày chính là sao chổi, chính là tên khốn thằng đi*m phá hoại hạnh phúc của người khác, mày chính là có mẹ sinh không có mẹ dạy, gia đình mày chính là dạy mày ra đời cướp hạnh phúc của người khác!”.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh hãi, Triệu Thi như bị điên mà lao về phía Cố Mộng Diệp, vì ở khoảng cách gần nên ả rất dễ bắt lấy hắn, bàn tay thon gầy lúc đầu bây giờ lại như một bàn tay ác quỷ nắm lấy cổ của hắn, bóp chặt lấy sức lực lớn vô cùng.
Người ngoài cuộc còn chưa định hình thì lấy gì Cố Mộng Diệp người bị bóp cổ, yết hầu bị đè một lực rất mạnh khiến hắn đau đớn khó thở, móng tay nhọn hoắc xinh đẹp giờ lại như móng tay của một loài thú săn bóp cổ muốn xé rách cổ con mồi bấu chặt vào cần cổ hắn.
Cố Mộng Diệp lùi về sau vài bước, lại vì bị đau đớn đến từ cổ khiến bản thân thoát lực khuỵu xuống đất, tay tay giơ lên muốn gỡ tay cô gái trước mặt ra nhưng dù thế nào cũng chẳng gỡ được, cứ như tay người này mọc trên người hắn vậy.
Trong lúc chống cự với Triệu Thi đáy mắt Cố Mộng Diệp lướt qua sau lưng cô liền thấy được một cảnh khiến hắn có chút sững sờ, thầm nghĩ bản thân bị bóp đến gặp ảo giác rồi, hắn vậy mà lại thấy Thẩm Nhạc Thần đứng quay lưng về phía đám người kia, ánh sáng bị bóng lưng của y bỏ rơi đằng sau, che khuất không thấy rõ mặt mũi, hệt như một tên ngoài cuộc tàn nhẫn đứng đó nhìn cái chết của người ngoài, cùng với nụ cười đầy hả hê của y.
Nhưng chỉ trong cái chớp mắt khoảnh khắc đó lại biến mất mà thay vào đó là tiếng la hét của mọi người xung quanh.

“Nhạc Thần còn đứng đó làm gì cản người lại!”.
Thẩm Nhạc Thần gần nhất đi lại tách hai người ra, nhưng Triệu Thi lại cứ như phát điên mà chẳng chịu buông ra, Cố Mộng Diệp sắp hết hơi mất rồi, mở miệng ra khẽ hít thở.

“Mày chết đi, tao chết mày cũng phải chết!”.
Cố Mộng Diệp những tưởng nhìn thấy được bản thân lúc khi chết, cảm giác được linh hồn muốn thoát ra khỏi cơ thể này rồi, hỏi hắn vì sao không phản kháng cô gái này sao?

Cố Mộng Diệp đương nhiên sẽ làm nếu người trước mặt là nam nhân, nhưng éo le thay người này lại là nữ nhân, hắn có thể chọc cô hại cô tức điên lên, nhưng sẽ không đánh phụ nữ, vả lại cô nhóc này còn đang mang thai nếu làm mạnh bạo nhỡ đâu cái thai xảy ra chuyện gì hắn biết lấy mạng đâu ra mà đền cho người ta?
Vì thế nếu có ai phải chết hắn đương nhiên sẽ chấp nhận để cô nhóc giết chết mình, dù sao cái mạng này của hắn cũng là nhặt về được.
Rất nhanh cô gái trước mặt bị một bàn tay thon dài đánh vào gáy khiến cô bất tỉnh ngất xuống người Cố Mộng Diệp, hắn được thả tự do nhưng chưa dám thở chỉ vội đỡ cô nhóc, đưa mắt nhìn người đàn ông đằng sau cô bé, hung thủ đánh ngất con gái nhà người ta.
Cố Mộng Diệp vừa thở gấp vừa chỉnh lại tư thế của cô bé trong lòng mình, giương mắt nhìn Thẩm Nhạc Thần trách mắng.

“Anh không biết cô ấy mang thai à? Nhỡ đâu động thai thì cả mẹ và bé đều nguy hiểm đó!”.
Thẩm Nhạc Thần bị cho ăn chửi mà khẽ cau mày muốn nói gì đó đã bị đám người bên kia chạy lại, mọi chuyện diễn ra rất nhanh chỉ trong một thoáng chốc thôi, bà Triệu là người chạy nhanh nhất lao đến đẩy Cố Mộng Diệp ra ngoài ôm con gái khóc nức nở.
Người nhà Triệu gia bu lại chỗ Triệu Thi xem xét, Thẩm gia lại chạy đến chỗ Thẩm Nhạc Thần hỏi han y.
Lão Thẩm chỉ ngồi bên kia ghế cau mày, hẳn là đang suy xét chuyện gì đó.
Cố Mộng Diệp bị đẩy ra khỏi ngoài khung cảnh gia đình cảm động này, lúc này mới chú ý đến vết thương trên cổ của mình, có chút rát cũng có chút đau hẳn là ra máu rồi, hắn chống người đứng lên chỉnh lại trang phục đầu tóc rồi nhìn hai bên Thẩm và Triệu gia, hẳn là lát nữa sẽ có một cuộc chiến nhỉ?
Hắn nên rời đi về thoa thuốc cho mình thôi, để lâu sẽ có sẹo mất.
Nhưng còn chưa đi được bước đầu đã bị Thẩm Nhạc Thần giữ tay lại, kéo hắn trở về còn chưa kịp hiểu vì sao lại bị kéo về thì Thẩm Nhạc Thần đã nói một câu xanh rờn.

“Mọi người, con muốn thông báo một chuyện, người này chính là người yêu của con, hai chúng con đã quen nhau hơn nửa năm, nhưng vì chuyện của Triệu Thi mà phải chia tay, nay mọi chuyện đã rõ con cũng muốn cho em ấy một danh phận”.
Cố Mộng Diệp nhận vai người đưa nhẫn đính hôn bị câu nói của Thẩm Nhạc Thần làm hoang mang khuôn mặt muốn bao nhiêu ngáo ngơ liền có bấy nhiêu ngáo ngơ.

“?”..