Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!

Chương 103: Trò chơi khiến hai ta ngại ngùng




Mọi người ăn rất ngon miệng, không một tiếng nói chỉ nghe tiếng ăn của họ.

Mộ Tư Phàm nói:"Lạc Anh em nấu ăn ngon quá!".

Mục Lạc Anh biểu lộ chán ghét, không trả lời.

Và rồi cả bàn ăn chìm trong im lặng, khí áp trùng xuống, họ cảm nhận được hàn khí rất nặng...

Tiểu Khuê lên tiếng phá vỡ bầu không khí:"Nào mọi người dừng ăn đi, chúng ta cùng chơi một trò chơi ".

Mạc Phong nhảy cẩn lên, đô mắt sói lang hiện ra:"Chơi gì, chơi gì?".

Tiểu Khuê liếc:"Anh câm miệng cho em".

Bạch Hy Tranh hào hứng:"Chơi gì vậy Khuê?".

Tiểu Khuê vui vẻ nói:"Trò chơi có tên đi tìm đồng đội".

Tất cả mọi người đầu hiện ra một dấu chăm hỏi. Mao Hiểu Thần hỏi lại:"Tôi chưa hình dung ra trò chơi cô đang nói".

Tiểu Khuê nói nhanh:"Rất dễ chơi, chúng ta sẽ bốc thăm tìm ra đồng đội với mình,sau đó cùng nhau làm những hành động mà trọng tài đưa ra".

"Vậy ai là trọng tài"_Tử Ái Nhược nói...

"Tiểu Hiên của chúng ta".

Tiểu Hiên đang ăn, nghe tên mình:"Con sao?".

Lãnh Hàn Mộc lên tiếng:"Như vậy sẽ công bằng hơn, tôi đồng ý".

- ------

Sau đó, tất cả bọn họ cùng nhau ra phòng khách.

Những lá thâm được ghi số vào, chỉ cần ai bốc cùng số sẽ là đồng đội với nhau...

Tiểu Hiên dùng cặp kính bé nhỏ đeo vào, nhìn đáng yêu chết đi được.

Tiểu Hiên cầm thâm trên tay, bàn tay nhỏ bé chỉnh chỉnh mắt kính:"Khi con thẩy lên,mọi người sẽ bốc nha, không được đổi".

Dứt lời những lá thâm bay tung lên rồi rơi xuống.Họ nhanh chóng bốc lấy lá thâm...

Tiểu Hiên cầm cây viết, linh hoạt:"Rồi, mọi người hãy mở thâm ra, nếu ai cùng số thỳ đứng cùng nhau".

"Ok"_họ đồng thanh trả lời.

Số thăm đồng đội như này...

Tiểu Khuê- Tử Ái Nhược.

Sở Liễu Nghê - Bạch Hy Tranh.

Mạc Phong - Ức Trai...

Lãnh Hàn Mộc - Mao Hiểu Thần.

Lâm Phiệt - Triệu Liên.

Hàn Dư - Ngôn Bách Thần..

Mục Lạc Anh - Mộ Tư Phàm..

Ai cũng cười thầm nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, và gương mặt vui như hoa của anh.Song lại cùng chung một suy nghĩ.

Chơi trò chơi mà hai người hou cũng là của nhau.

Tiểu Hiên dõng dạc nói:"Bây giờ mọi người đã biết được đồng đội của mình rồi thỳ hãy ngồi sang một bên thành một hàng.

Họ cùng nhau ngồi trên cùng một cái ghế.Chờ đợi tiểu Hiên đọc trò chơi..

Mục Lạc Anh khó chịu chỉnh tư thế để không đụng anh, mà làm sao cũng phải chạm nhau.

Mộ Tư Phàm bất ngờ choàng tay ngang hông cô,nói nhỏ:"Ngồi yên nào bảo bối, anh có chút nhịn không nỗi".

Mục Lạc Anh mặt đỏ như gấc, có chút lạ lẩm,nhưng cũng rất quen thuộc, tiếng nói êm dịu này đã ba năm cô không được nghe, anh vẫn vậy,vẫn bá đạo,thích làm theo ý mình...

Tiểu Hiên bắt đầu đọc trò chơi:"Những trò chơi này là do mẹ nuôi Tiểu Khuê, dì Nghê, dì Phiệt nghĩ ra, còn hình phạt là do dì Tranh, dì Liên,dì Nhược đưa ra,nếu ai không chấp nhận được thỳ nói với họ đừng lôi bảo bối ra mà xử nha".

Tiểu Hiên lật trang giấy đầu:"Trò thứ nhất mang tên "hiểu nha thỳ được tha"".

Mạc Phong:"Trò gì nghe lạ vậy?".

Tiểu Hiên hất mặt về phía những người phụ nữ, Mạc Phong hiểu ý nín bặc lại..

"Con sẽ hỏi từng người trong đội, một người trả lời, người kia sẽ đeo tai phone để không nghe đồng đội mình nói,đổi lại người nghe tai phone sẽ ghi câu trả lời của mình, nếu câu trả lời trùng khớp với lời nói đồng đội của mình thỳ sẽ được tặng một đóa hoa, trái lại nếu thua thỳ hai người sẽ hôn nhau".

"Aizzzzz,ai nghĩ ra cái hình phạt vô lí như vậy?"_Mao Hiểu Thần chau mày.

Lâm Phiệt khẽ nói:"Chỉ là trò chơi thôi anh cần gì nóng nãy như vậy".

Mao Hiểu Thần nghe tiếng của Lâm Phiệt,tâm tình trở nên tốt hơn. Rồi tất cả lắng nghe..

- -------Còn--------