Hứa Mỹ Lệ nắm chặt cánh tay anh không buông, Mộ Tư Phàm vô tình hất mạnh một cái khiến cô ta ngã nhào về phía trước.
Đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy của anh lạnh lẽo:"Hứa Mỹ Lệ,người đàn bà lẳng lơ, độc ác, biến khỏi mắt tôi".
Hứa Mỹ Lệ quỳ, nước mặt chảy ra như suối:"Phàm, anh đừng đối xử như vậy với em mà, em yêu anh là thật anh tuyệt phải tin em...huhuhu".
Mộ Tư Phàm chõm người xuống, bóp chặt cằm cô ta đến nhăn nhó:"Cô nói đúng, tôi có cái này cho cô chơi vui hơn nhiều".
Hứa Mỹ Lệ rùng mình một cái. Không biết ạn định làm gì?.
Và tiếp đó lại xuất hiện theo đoạn video nữa, hình ảnh cô chỉ còn bộ đồ lót đã được che đi, từng chi tiết diễn ra khiến anh như tuyệt vọng.
Anh hiểu lầm cô sao?
Tàn nhẫn đuổi cô đi.
Không biết giờ cô ấy còn sống hay đã chết...
Liệu rằng cô còn yêu anh không?
Hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện,làm đầu óc anh rối cả lên.
- Chát chát
Hai bạt tay đau điếng dành cho Hứa Mỹ Lệ từ anh, anh sắc lạnh nói:"Ba năm trước, chuyện của Lạc Anh cũng do cô".
Hứa Mỹ Lệ cứng họng:"Em...em".
- Chát..
Cái tát thứ ba dành cho cô ta từ anh..
"Ba bạt tay này tôi trả cho Lạc Anh, còn cô thích chơi trò trên giường như vậy, được Mộ Tư Phàm tôi chấp thuận cho cô..."
Mộ Tư Phàm đưa ánh mắt về phía Nhất Chỉ Tư,băng lãnh nói:"Đưa cô ta cho những tên bị giam ở tổ chức, còn một điều nữa, tim cho mỗi người một liều thuốc kích thích cực mạnh cho tôi".
Nhất Chỉ Tư cung kính:"Vâng ạ!".
Hứa Mỹ Lệ sợ hãi:"Phàm, đừng làm vậy em không muốn đâu".
"Loài đàn bà chỉ biết lên giường như cô thỳ khi nghe ắc hẳn rất vui chứ!".
"Không....."
Mộ Tư Phàm nhìn Nhất Chỉ Tư nói thêm:"Xong rồi,ném xác cô ta cho cá mập ăn".
Chưa dừng lại ở đó, tiếp tục một đoạn đối thoaik được vang lên, từng lời nói của cô ta đều chứng tỏ sự độc ác...
Môi Tư Phàm siết chặt tay mình lại,hằng lên tia giận dữ:"Hứa Mỹ Lệ, một đứa trẻ cô cũng không tha, cô có phải chán cuộc sống hiện tại rồi phải không?".
"Em..em, là ghép tiếng đó,không phải em nói".
Mộ Tư Phàm giận dữ:"Lúc nãy là ghép ảnh bây giờ lại ghép tiếng, cô cũng biết cách nói lắm, mau dẫn cô ta đi khuất mắt tôi, để cô ta nói chuyện với những người đàn ông dâm đãng với cả cá mập đi ".
Hứa Mỹ Lệ nghe xong, như muốn chết lặng.Lúc được kéo đi vô tình cô ta nhìn thấy cô.Cô cũng nhìn cô ta.
Hứa Mỹ Lệ tức giận giật mạnh tay Nhất Chỉ Tư ra, cầm lấy ly rượu trên bàn đập thật mạnh, giờ ly rượu trở nên biến dạng mà sắc bén...
Hứa Mỹ Lệ lao thẳng vào người cô, nhưng Mục Lạc Anh làm sao lại để cô ta làm hại mình được, trực tiếp dùng bàn tay trắng nõn có chút chai sần nắm lại, máu vì thế cũng rơi ra từng giọt, trên môi cô hiện ra nụ cười sâu thẳm:"Hứa Mỹ Lệ, ba năm trước cô hại tôi mất đi thanh danh,và bây giờ cũng chính là lúc cô trả giá rồi".
Mục Lạc Anh xoay chuyển tình hình, dùng cây súng đã được chuẩn bị từ trước.
- Đùng...
Một phát súng nhắm ngay giữa trâng, Hứa Mỹ Lệ từ từ ngã xuống, đôi mắt chết rồi vẫn không nhắm như đang muốn nói tôi hận cô...
Nhất Chỉ Tư có chút bất ngờ với sự xuất hiện của cô, cộng thêm cách sử dụng súng thành thạo như vậy..Thật đáng sợ...
Nhất Chỉ Tư chào cô một cái, sau đó lôi xác Hứa Mỹ Lệ đi đến cho các mập ăn..
Mộ Tư Phàm nhìn thaya cô, thấy người con gái bị anh đuổi đi một cách vô tình, anh muốn bước đến nói xin lỗi. Nhưng lại sợ cô rất hận anh..
Đúng lúc đó, tiểu Hiên cùng Triệu Nặc Ân bước ra, bé đưa ánh mắt nhìn mẹ mình, miệng nhỏ khẽ nói:"Mami, tiểu Hiên rất nhớ người".
Đôi mắt cô hiện lên sự yêu thương vô đối, bế tiểu Hiên lên:"Bảo bối mẹ cũng rất nhớ con".
Tiểu Hiên hôn vào má cô:"Đó là món quà con tặng mẹ, mẹ thấy vui không?".
Mục Lạc Anh nở nụ cười đẹp tuyệt sắc:"Rất vui, cảm ơn con tiểu Hiên".
Những người có mặt nhìn một màn mẹ con có chút đau lòng, anh cũng vậy..
Tiểu Hiên trượt xuống khỏi vòng tay cô đi lại chỗ anh, lây lây tay anh:"Baba, mau xin lỗi mamai đi".
Mộ Tư Phàm nhìn con trai, rồi lại nhìn cô, đôi chân thon dài dũng cảm bước lại, bốn mắt chạm nhau nhưng lại xa cách quá.
Mộ Tư Phàm hối hận:"Lạc Anh, anh xin lỗi vì chuyện của ba năm trước. Trở về bên anh được không?".
Mục Lạc Anh lạnh nhạt:"Tình đã phai, người đã nhạt, trái tim này khóa chặt rồi".
Mục Lạc Anh quay gót rời đi, Mộ Tư Phàm nhìn theo nói to:"Mục Lạc Anh, anh nhất định sẽ thep đuổi em, và anh sẽ là chiếc chìa khóa mở trái tim em".
Mục Lạc Anh nói vọng lại:"Muốn mở được nó, anh đừng hồng có cơ hội".
Tiểu Hiên nhìn baba mình, buồn bã:"Không sao? Con giúp người mà".
Mộ Tư Phàm cười miễng cượng:"Cảm ơn con ".
- ---------------
MÌNH SẼ ĐỔI TÊN TRUYỆN LẠI NHA! CHO HỢP VỚI CỐT TRUYỆN....
Tên truyện:.
TỔNG TÀI BABA: MAMI GIẬN THẬT RỒI!
*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC