Biệt thự Uông gia.
Uông Giai Trừng mang theo con trai là Hạ
Chính Dương về nhà mẹ đẻ, Uông Vạn Thiên bế Hạ Chính Dương, liên tục hỏi cái này cái nọ, muốn ăn gì muốn chơi gì? Phải biết rằng, Uông Giai
Trừng một năm cũng không về nhà được hai lần, mà hôm nay là sinh nhật 45 tuổi của mẹ Uông Giai Trừng, cho nên liền mang theo con trai và lễ vật
mà Hạ gia chuẩn bị trở về.
"Giai Trừng, con ở bên đó sống có tốt
không?" Ngô Tĩnh hiện tại đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều, sắc mặt hồng
hào, trang điểm lại càng ưa nhìn, thậm chí còn có chút thời thượng.
Uông Giai Trừng nhìn thấy những thay đổi của mẹ, trong lòng ít nhiều
cũng có chút an ủi, mẹ ở Uông gia hiện tại không ai dám ức hiếp nữa.
"Con sống rất tốt, hai mẹ con Uông Giai Vi có còn ức hiếp mẹ nữa không?" Đây mới là điều Uông Giai Trừng lo lắng nhất.
"Không có, hiện giờ bọn họ cũng không dám làm gì mẹ, mẹ có người hầu
riêng, lão gia cũng bênh vực mẹ, cho nên bọn họ không dám làm gì cả."
Ngô Tĩnh nhìn Uông Giai Trừng, phát hiện cô ta vẫn xinh đẹp mê người như trước, chỉ là thiếu một chút tư vị của thiếu nữ, so với ngày trước có
gầy hơn một chút.
"Vậy thì tốt rồi, nếu bọn họ còn dám ức hiếp mẹ, mẹ hãy nói cho con biết."
Uông Giai Trừng vì để mẹ không bị ức hiếp, đã đặc biệt lựa chọn mấy
người hầu, trước mặt Uông Vạn Thiên và mẹ con Uông Giai Vi nói là người
của Hạ gia, rõ ràng là muốn nói cho bọn họ biết, mẹ của cô ta là không
thể động đến, người hầu của mẹ cô ta cũng là không thể động đến.
"Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, Giai Trừng, con gần đây gầy quá."
Ngô Tĩnh không biết có nên hỏi tiếp không, về phần hành vi của Hạ Thiên Cơ, bà ít nhiều cũng có nghe được đôi chút.
"Con là đang giảm béo thôi, Thiên Cơ nói anh ấy thích con gầy một chút mà." Cô ta giả bộ vui vẻ.
Hai mẹ con đang trò chuyện, Uông Giai Vi đột nhiên lại xuất hiện trước
mặt bọn họ, vẫn là kiểu trang điểm khêu gợi, mang theo vẻ hoang dã, "Ồ,
hóa ra là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia đã trở về, tao vẫn cho rằng nhị
thiếu gia nhà họ Hạ thích đàn bà mang lại cảm giác xác thịt, không ngờ
Thiên Cơ lại thích loại xương xẩu."
Ả nhìn với vẻ chế giễu, cười
đắc ý, chồng của mày không yêu chiều mày, nên mày mới gầy, thành mụ vợ
già, trong lòng ả oán hận mà nói.
"Mẹ, con mang quà đến cho mẹ,
đây là do Thiên Cơ bảo con mua cho mẹ đấy!" Cô ta thậm chí không thèm
chào hỏi Uông Giai Vi, điềm nhiên lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, sau đó
mở ra, bày ra trước mặt bọn họ.
"Trời ơi! Quý báu như vậy, mẹ đã có tuổi như thế này, đâu cần dùng đến thứ đồ xa xỉ như vậy, con cứ giữ lại mà dùng đi!"
Ngô Tĩnh nhìn thấy chiếc dây chuyền kim cương lấp lánh, ít ra cũng phải đến mấy trăm vạn.
"Mẹ, con không dùng, dây chuyền ở nhà con nhiều đến mức đeo không hết,
Thiên Cơ thường xuyên mua cho con." Cô ta như là cố ý ở trước mặt Uông
Giai Vi mà thể hiện sự ân ái của cô ta và Hạ Thiên Cơ, còn có Hạ Thiên
Cơ yêu thương cô ta đến mức nào.
"Thằng Thiên Cơ này, thật là
biết chiều vợ! Mẹ cũng yên tâm rồi!" Ngô Tĩnh bên ngoài thì cười, nhưng
trong lòng lại thấy chua xót.
"Đều là những hàng lỗi thời, có gì
quý hiếm đâu, hiện giờ đều đang mốt đeo kim cương màu lam, chồng mày đã
mua cho mày chưa? Thế mà bạn trai của tao đã mua cho tao một chiếc nhẫn
kim cương màu lam rồi đó." Nói rồi, Uông Giai Vi làm bộ than thở: "Chà,
cũng không biết Thiên Cơ nghĩ thế nào, tao đã nói chỉ cần một cái nhỏ
thôi, không cần mua cho tao chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, có đôi khi quá phô trương, cũng không tốt, các người nói có đúng không?"
Uông Giai Trừng nắm chặt hai tay, buông ra, lại nắm chặt lại.
Ngô Tĩnh dường như ngửi thấy mùi thuốc súng, bà ta chỉ có thể vờ như
không biết, kéo tay Uông Giai Trừng nói: "Chúng ta đi xem xem bánh ngọt
đã cắt xong chưa, cùng mẹ đi ăn chút đi!"
"Ồ, vội vã đi ăn bánh
ngọt như vậy cũng không phải là chuyện hay đâu, tao khuyên mày, vẫn nên
mau về nhà đi, nếu không chồng của mày hiện giờ vẫn còn quấn quýt trên
giường của người đàn bà nào, mày còn không biết được đâu." Uông Giai Vi
vẫn không muốn buông tha cô ta.
"Chồng của tôi quấn quýt trên
giường của người đàn bà nào, không cần chị phải lo." Uông Giai Trừng
không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng đáp lại.
"Oán phụ phòng không ra uy rồi hả, không có chồng đoái hoài đến có phải là rất cô đơn
không?" Ả không hề thấy xấu hổ với những lời này.
"Giai Vi, cô
còn chưa kết hôn, sao lại có thể nói những lời này chứ." Ngô Tĩnh thấy
chướng mắt, không nhịn được mà nói giúp cho con gái.
"Bà cũng là
bán xác thịt, còn biết xấu hổ sao? Điều này thật buồn cười? Ha ha. . ."
Uông Giai Vi càng thêm đắc ý, cười nhạo hai mẹ con họ.
Uông Giai Trừng buông nắm tay đang nắm chặt, tiến đến trước mặt Uông Giai Vi.
"Tôi là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, cho dù chị có ra vẻ lẳng lơ,
cũng chẳng qua chỉ là một con gà mà chồng tôi nuôi ở bên ngoài, vĩnh
viễn cũng không bước được vào cửa của Hạ gia!" Uông Giai Trừng cười như
không cười đáp lại.
"Mày. . . mày mắng ai là gà hả? Có giỏi thì mày lặp lại lần nữa?" Uông Giai Vi giận đến tái mặt.
"Quyến rũ chồng người khác còn làm ra vẻ, ngay cả con gà cũng không bằng!"
"Uông Giai Trừng, mày dám mắng tao!"
"Tôi không những dám mắng chị, tôi còn dám. . ." Nói xong, cô ta đưa
tay lên, giáng xuống một bạt tai, nghiến răng nói: "Tôi còn dám đánh
chị!"
Uông Giai Vi tức giận đến trợn trừng hai mắt, đưa tay lên muốn đánh trả, lại bị Uông Giai Trừng túm chặt giữa không trung.
"Uông Giai Vi, tôi cảnh cáo chị, về sau thông minh một chút, đừng có
khoe khoang trước mặt tôi, bởi vì hiện tại chị không có cái tư cách này, bởi vì tôi mới là vợ của Hạ Thiên Cơ, Hạ Chính Dương là cháu trưởng của Hạ gia, mà tôi, là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia!" Nói xong, cô ta
buông tay, quay đầu bước đi.
Ngô Tĩnh nhìn thấy cảnh hai người
đấu đá nhau, lại nhìn thấy con gái mình mạnh mẽ như vậy, bà biết con gái sẽ không bao giờ bị ức hiếp nữa, nhưng cũng sẽ không bao giờ còn là cô
bé con ngoan ngoãn nghe lời và nhẫn nhịn trước kia nữa.
"Uông
Giai Trừng, mày cứ đợi đấy, tao sẽ làm cho nhị thiếu phu nhân của Hạ gia là mày đi gặp quỷ, tao cũng sẽ làm cho Hạ Chính Dương của mày đi gặp
quỷ!" Ả nghiến răng, oán hận mà rủa thầm trong lòng.
Mấy năm nay, hai mẹ con Uông Giai Vi thấp kém đi rất nhiều, đặc biệt là Uông phu
nhân Tạ Mạn Linh, bà ta nhắc nhở mình phải nhẫn nhịn thêm nữa, nhìn thấy người từng là con hầu dưới tay mình lại một lần nữa xoay người trở
thành chủ nhân, oán hận trong lòng chưa từng ngừng lại.
Hôm nay
là sinh nhật tuổi 45 của bà ta, tổ chức vô cùng xa hoa và long trọng,
rất nhiều phu nhân cao quý nhìn thấy bà ta đều tán dương sự xinh đẹp của bà ta, còn có đứa con gái đã gả vào Hạ gia, giờ đây mỗi lần dạ tiệc,
nhân vật chính đều là Ngô Tĩnh.
"Mẹ, có phải trong lòng rất không vui không?" Uông Giai Vi đứng bên cạnh mẹ, trong mắt cũng là phẫn nộ.
"Giai Vi, con không được thua kém!" Uông phu nhân càng thêm phẫn nộ,
thậm chí còn có ý nghĩ muốn giết Ngô Tĩnh, nhưng hiện tại, Uông Vạn
Thiên lại coi bà ta như báu vật, đi đâu cũng mang theo, hoàn toàn quên
mất người vợ cả là bà.
"Mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ khiến cho Uông Giai Trừng nhà tan cửa nát, nó cướp mất Thiên Cơ của con, bây giờ
con sẽ cướp lại của nó, con phải bức bọn họ ly hôn!"
"Giai Vi,
không thể hồ đồ như vậy." Uông phu nhân ngăn cản, bà ta biết ý nghĩ của
con gái, nhưng việc đó thật mạo hiểm và vội vàng, ngược lại có thể còn
xôi hỏng bỏng không.
"Không bức bọn họ ly hôn, thì làm sao đánh
bại hai mẹ con nó!" Uông Giai Vi nghĩ đến những sự chịu đựng trong mấy
năm nay lại càng cảm thấy không cam lòng.
"Mẹ đã nói với con rất
nhiều lần, gả vào nhà giàu cái gì là quan trọng nhất, con cái nối dõi là quan trọng nhất, nghe lời mẹ, lén mang thai với Thiên Cơ, sau đó sinh
con ra, cho dù không là vợ cả thì cũng có thể làm vợ lẽ, đến lúc đó
chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội để đối phó với hai mẹ con tiện nhân
đó!" Nỗi hận của bà ta, còn nhiều gấp vạn lần so với Uông Giai Vi.
"Mẹ, nhưng con muốn làm vợ cả, con không muốn làm vợ lẽ!" Ả bĩu môi nói vẻ không hài lòng.
"Vội gì chứ, hiện tại nếu con bức bọn họ ly hôn, tức là tự tìm đường
chết, hiện tại Uông Giai Trừng đã sinh được con trai là cháu trưởng của
Hạ gia, không biết có bao nhiêu uy phong, vị trí của nó con tạm thời
không thể động đến."
"Nó có đứa con trai bảo vệ địa vị của mình, vậy thì hại chết con trai của nó là được rồi!" Ả tùy tiện nói.
"Con điên rồi, giết người là phải đền mạng, cháu trưởng của Hạ gia mà
con cũng dám có ý xấu, con thật sự không muốn sống nữa sao?" Uông phu
nhân bị suy nghĩ của con gái dọa đến mức kinh hãi, đồng thời cũng không
khỏi lo lắng cho Uông Giai Vi, xốc nổi và ấu trĩ, nó làm sao có thể đấu
với người đàn bà bụng dạ đen tối như Uông Giai Trừng.
"Nhưng con không chịu được con tiện nhân Uông Giai Trừng lại mạnh hơn con." Ả có chút ủy khuất mà nói với mẹ.
"Cho nên con không được thua kém, con cũng phải sinh con trai, chỉ cần
có con trai, con sẽ vào được Hạ gia, có được sự yêu chiều của Thiên Cơ,
lúc đó đẩy mẹ con Uông Giai Trừng vào lãnh cung sẽ đơn giản hơn nhiều,
mẹ của Uông Giai Trừng cũng sẽ không còn chỗ dựa, đến lúc đó con được gả đi rồi, còn có mẹ hỗ trợ con, ba con khẳng định cũng sẽ không phản đối, chỉ cần con được yêu chiều là thắng!" Bà ta tận tình khuyên bảo.
Uông Giai Vi tựa hồ có chút hiểu ra, chỉ cần ả có thể chịu thiệt thòi
một chút, làm vợ lẽ trước, muốn làm vợ lẽ thì phải mang thai với Hạ
Thiên Cơ, chỉ cần mang thai rồi, thì tất cả sẽ dễ dàng.
Nghĩ đến
đây, ả dường như tự tin hơn một chút, gần đây, Thiên Cơ đối với ả càng
thêm yêu chiều, muốn lén mang thai với hắn hẳn là một việc rất dễ dàng.
Biệt thự của bác sỹ Tần chính là nơi hiện tại Hàn Nhất Nhất đang ở.
"Hạ phu nhân, xin hỏi phu nhân đến đây có việc gì không?" Vú Ngô nhìn
thấy Hạ phu nhân đến, trong lòng có chút kinh ngạc, người đàn bà này mỗi lần đến đều sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, bà không có cảm tình với Hạ
phu nhân.
"Ta muốn biết, Hạ lão gia gần đây có phải là thường xuyên đến đây không?"
"Tôi không hiểu phu nhân nói thường xuyên đến là có ý gì?"
"Ông ấy muốn gặp ai ở đây phải không?" Trong lòng bà ta có chút không
vui, nhìn thấy người hầu không vừa mắt này, bà chỉ có thể nén phẫn nộ ở
trong lòng.
"Nơi này ngoại trừ tôi và tiểu thư nhà chúng tôi, không còn ai khác."
"Tiểu thư nhà các người? Bác sỹ Tần từ khi nào lại có con gái vậy?" Lần này, đến lượt Hạ phu nhân kinh ngạc.
"Điều này không phiền Hạ phu nhân phải quan tâm." Vú Ngô có ý tiễn
khách, Hạ phu nhân lẽ nào lại không hiểu, nhưng bà ta chưa từ bỏ ý định.
"Ta có thể gặp mặt tiểu thư nhà các người không?"
"Ai muốn gặp tôi?" Hàn Nhất Nhất bước ra, đứng ở trước mặt bà ta.
Hạ phu nhân nhìn cô, chỉ cảm thấy rất quen, bà ta hẳn là đã gặp qua ở đâu, nhưng tại sao bà ta có chút không nghĩ ra?