Các bạn độc giả truyện tổng tài làm ơn chú ý hộ mình: "Ngày hôm nay
4/6 mình post 3 chương, sau đó nghỉ post đến hết ngày mùng 8, vậy cho
nên mong rằng các bạn đọc truyện bỏ bớt chút thời gian đọc cái này,
tránh tình trạng hỏi nhiều khiến ad phải trả lời nhiều lần."
Edit: Cherry Li
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Chương 130:
Ngải Châu Bích cười cười, khóe miệng tạo thành một đường cong khá đẹp.
"Muốn làm con dâu của Ngải Châu Bích ta, nói dễ cũng không dễ, nói khó
cũng không khó, ta sẽ xem xem cô có làm cho ta nhìn cô bằng con mắt khác được không."
Bà nói một câu mà có đến hai nghĩa, Uông Giai Trừng làm sao lại không hiểu rõ được.
"Mẹ, người cứ yên tâm đi, con khẳng định là luôn đứng về phía người,
người sống tốt, Thiên Cơ mới có thể tốt được, mà Thiên Cơ có tốt thì con và con cái sau này cũng mới tốt được!" Cô ta cười phụ họa, trong lòng
lại có chút chua xót.
Khi đã sắp đi đến thống nhất, Uông Giai
Trừng thể hiện thành ý, nên đã đem chuyện Hàn Nhất Nhất có khả năng là
con gái riêng của Hạ Trảm Bằng nói cho Ngải Châu Bích biết, hai người
còn bàn bạc là bên trong sẽ có sự tình như thế nào, Hạ phu nhân vì sao
lại sợ Hạ Trảm Bằng biết đến đứa con gái riêng này đến vậy.
Trên
quan điểm đối với sự việc này, lần đầu tiên, Uông Giai Trừng và Ngải
Châu Bích hòa thuận với nhau như vậy. Mà đối với sức hấp dẫn của vị trí
Hạ phu nhân, bà ta quyết định lựa chọn tác thành cho Uông Giai Trừng và
Hạ Thiên Cơ, bởi vì, Uông Giai Trừng đối với bà, có liên quan về lợi ích rất lớn, mà quan hệ giữa cô ta và Hàn Nhất Nhất càng làm cho bà cảm
thấy là một thứ quan hệ có thể lợi dụng.
Hôn lễ của Hạ Thiên Triệu, thật sự phô trương và rất đông khách khứa.
Kily mặc một bộ áo cưới màu trắng diễm lệ, hạnh phúc đến nỗi quay mấy
vòng trước gương, cô ta thực sự đã gả cho Hạ Thiên Triệu như nguyện ước, đây là điều mà ngay cả nằm mơ cô ta cũng đều nghĩ đến.
Hạ phu nhân đã đến, trong gian phòng liền chỉ còn lại hai người.
"Kily, hôm nay con rất đẹp!" Hạ phu nhân khách sáo nhẹ giọng khen.
"Cảm ơn mẹ!" Cô ta cười thật ngọt ngào.
"Hàn Nhất Nhất đã đến chưa?" Bà tiện miệng hỏi, thân thiết giúp cô ta sửa lại chiếc voan đội đầu màu trắng.
"Con đã để cô ta phụ trách việc cung cấp hoa quả bên khu phía tây, cô
ta sống rất đơn giản, nếu cô ta thật sự muốn chạy trốn, khẳng định có
thể chuồn đi, chỉ sợ cô ta sẽ không đi mà thôi." Cô ta có một chút oán
giận nói.
"Yên tâm đi, con hôm nay nhất định sẽ là một người phụ
nữ xinh đẹp nhất! Chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt, đừng để mình quá mệt
mỏi, ta sẽ bảo A Cầm đến chăm sóc con." Hạ phu nhân thân thiết nói, dù
sao trong bụng cô ta cũng là cốt nhục của Hạ gia.
"Cảm ơn mẹ, mẹ
thật tốt đối với con!" Cô ta cười, nhưng trong lòng thì thật là chua
xót, không biết trong vòng một tuần sau khi kết hôn xong, nếu Hạ phu
nhân biết được tin cô ta đã chẳng may bị sẩy thai, có phải thái độ sẽ
hoàn toàn thay đổi hay không?
Hạ phu nhân lấy cớ đi chào hỏi khách, liền đi ra ngoài.
Hàn Nhất Nhất vốn là muốn trốn đi, nhưng nghĩ hôm nay đã là ngày cuối
cùng, qua ngày hôm nay, chỉ cần Hạ Thiên Triệu có thể giữ lời hứa, thì
tại sao cô không đường hoàng mà ra đi chứ?
Điều quan trọng hơn
là, cô còn muốn tìm Hạ phu nhân để lấy lại miếng ngọc bội, mà trong hôn
lễ hôm nay, cô hẳn là có cơ hội gặp mặt Hạ phu nhân.
Nhìn cảnh tượng long trọng trước mắt, đàn ông đàn bà quần áo đều lộng lẫy xa hoa, dường như cô quá cách xa bọn họ rồi.
Nhìn đám người bên trong, cô dường như vô tình nhưng thật ra là cố ý
ngẩng đầu, giống như muốn tìm một ai đó, nhưng lại không thấy, trong
lòng có chút mất mát.
"Cô lại đây!" Đột nhiên có người thấp giọng gọi cô.
"Bà gọi tôi sao?" Hàn Nhất Nhất chỉ vào chính mình nói.
Đối phương là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cách ăn mặc chắc là quản gia gì đó, nhưng bộ dạng lại thực hiền hòa, Hàn Nhất
Nhất nghĩ thầm, có lẽ là nhân viên phụ trách hậu cần của hôn lễ, không
chừng là muốn nàng làm việc gì.
"Phu nhân nhà chúng ta tìm cô!" Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng nói.
"Phu nhân nhà các người tìm tôi?" Hàn Nhất Nhất có chút kinh ngạc hỏi, nàng không hề biết phu nhân nào mà.
"Phu nhân nhà chúng ta nói bà có cầm của cô một miếng ngọc bội, giờ
muốn trả lại cho cô!" Tiếng nói của bà thật bình tĩnh, khóe miệng hơi
giật giật.
"Bà nói phu nhân nhà bà là . . ." Hàn Nhất Nhất lập tức hiểu ra.
"Đúng, chính là bà ấy!"
Bà cũng không muốn Hàn Nhất Nhất nói ra ba chữ Hạ phu nhân, sau đó nhẹ
giọng nói: " Cô ra ngoài bãi cỏ, sau đó rẽ phải, nhìn thấy một cái ngõ
nhỏ, đi vào cuối ngõ, phu nhân sẽ đợi cô ở đó, bởi vì bà ấy dặn rằng
chuyện này không thể để cho người khác biết."
"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ lựa cơ hội mà đi!" Hàn Nhất Nhất quay lại nhỏ giọng nói.
Người phụ nữ trung niên nói xong liền rời đi, không thấy xuất hiện nữa.
Nhân lúc người đến càng nhiều, cô dâu cũng bắt đầu xuất hiện, Kily mặc
bộ váy cưới trắng muốt đi ra, đứng bên cạnh là vẻ mặt lạnh lùng của Hạ
Thiên Triệu, hắn mặc một bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ anh tuấn và quý phái. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, dường như không ai có thể nhìn
thấu, trong đám người nho nhã vây quanh bọn họ, Hàn Nhất Nhất nhìn chiếc áo phông và quần bò giản dị của mình, thật hoàn toàn cách biệt với đám
người kia.
Nhìn thấy hắn thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, đó là người
đàn ông mà cô vĩnh viễn không thể hiểu được, đằng trước và đằng sau, cô
đều không hiểu được. Cô chầm chậm lùi bước, nhìn thấy ánh mắt mọi người
đều đang tập trung lên người cô dâu và chú rể, cô quyết định lúc này đi
ra ngoài bãi cỏ.
A Thất vẫn cứ đi theo Hàn Nhất Nhất, bất luận cô đang làm cái gì, hắn đều nấp ở một góc để quan sát Hàn Nhất Nhất, bởi
vì, nhiệm vụ của hắn hôm nay là trông chừng cô, đây là mệnh lệnh thép
của Hạ thiếu, nếu như để cô chạy mất, hắn cũng có thể biến mất mãi mãi.
Hắn trước sau vẫn đi theo từng bước chân của cô, tuy rằng hắn biết Hạ
thiếu thích Hàn Nhất Nhất, nhưng hắn lại không hiểu vì sao Hạ thiếu
thích cô, mà lại muốn kết hôn cùng với người phụ nữ khác?
Chẳng lẽ Hàn Nhất Nhất lại không thích Hạ thiếu, Hạ thiếu vì muốn kích động cô nên đã dùng chuyện kết hôn để đạt được mục đích.
A Thất lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến mấy vấn đề này nữa, đối với hắn, chuyện tình cảm thật sự rất phức tạp.
Đến lúc phát hiện ra Hàn Nhất Nhất lại quẹo vào một ngõ nhỏ, hắn mới
thấy tình hình có chút không bình thường, ngõ nhỏ như thế này vốn không
có người, theo kinh nghiệm mà hắn đã từng trải qua, hắn dường như đã
nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa.
A Thất đuổi theo rất nhanh, lớn tiếng gọi ở phía sau: "Hàn tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Hàn Nhất Nhất nghe được tiếng của A Thất, đầu giống như bị gõ một cái, không tốt rồi, theo bản năng bước chân càng nhanh hơn.
"Hàn tiểu thư, theo tôi về đi, cô chạy không nhanh bằng tôi đâu!" A Thất sải mấy bước lớn, đã đuổi tới bên cạnh Hàn Nhất Nhất.
"A Thất, anh có thể buông tha cho tôi được không, tôi chỉ muốn đi lấy
một vật thôi, tôi cam đoan nhất định tôi sẽ trở về, hãy tin tôi!"
Hàn Nhất Nhất chắp hai tay, nói như van xin, cô biết A Thất là người tốt.
"Hàn tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, nếu như không tìm thấy cô, Hạ thiếu sẽ lấy mạng của tôi!" Những lời này, dường như là những lời A Thất nói
nhiều nhất với cô.
"Tôi thật sự cầu xin anh, được không?" Hàn Nhất Nhất đau khổ cầu xin anh ta.
"Cô định làm gì? Đi vào trong ngõ nhỏ thế này, tôi chẳng nhìn thấy gì,
cô muốn lấy cái gì? Đồ vật đó quan trọng như vậy sao? Tôi sẽ đi lấy thay cô, tôi dám đảm bảo, A Thất tôi nhất định sẽ đem đồ vật đó về cho cô,
nếu không thì mạng nhỏ này của tôi cũng không cần nữa!" Hắn lấy đầu ra
để bảo đảm.
Mà xung quanh bọn họ, có người đang cầm súng, chĩa thẳng về hướng Hàn Nhất Nhất, đang sắp nổ súng vào cô.
Lời nói của A Thất làm cho Hàn Nhất Nhất gấp đến mức dậm mạnh chân. A Thất chính là người mà có chết cũng không thay đổi.
" Đoàng . . . đoàng . . ." liên tiếp hai tiếng, viên đạn hướng Hàn Nhất Nhất lao tới.
"A . . ." Trong đó có một viên đạn bắn trúng vào lưng nàng, bởi vì phản ứng theo bản năng đang bị thương, thân thể hơi nghiêng sang một bên nên viên đạn tiếp theo đã bị chệch sang hướng khác.
A Thất lập tức kéo Hàn Nhất Nhất ra sau hắn, rất nhanh liền móc súng lục ra.
"Bám sát sau lưng tôi, không được ngẩng đầu!" Giờ phút này, hắn không
thể chú ý đến vết thương của cô, chỉ có thể bảo vệ cô để cô không bị
thêm vết thương nào nữa.
Tiếng súng của A Thất cũng vang lên, nhưng là vang lên ở bên trong ngõ nhỏ.
"A Thất, anh đi đi, không cần lo lắng cho tôi!" Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt, yếu ớt khuỵu xuống.
"Hàn tiểu thư . . . Hàn tiểu thư . . ." Mặt A Thất biến sắc, vội ôm Hàn Nhất Nhất vào trong ngực mình.
"Các ngươi là lũ vô lại, các ngươi ra đây cho ta . . ." A Thất phẫn nộ
hét lớn, tiếng súng lại một lần nữa vang lên, mà hắn làm như vậy, là
muốn người của Hạ thiếu có thể nghe được tiếng súng mà nhanh chóng chạy
tới đây.
Hắn ôm cô đi ra ngoài ngõ nhỏ, kẻ thù đang nấp trong
bóng tối lại lần nữa chĩa súng, nhằm vào Hàn Nhất Nhất, nhưng lại phát
hiện thân thể của A Thất ngay lập tức đã chắn hết.
"Mẹ kiếp!"
Hung thủ trong lòng tức giận, nòng súng không chút do dự mà nhắm ngay
vào A Thất, "Bố mày trước tiên xử lý mày, rồi sẽ cho con bé xấu xí kia
một phát súng, không chết cũng phải chết."
"Hàn tiểu thư, cô đừng sợ, người của Hạ thiếu rất nhanh sẽ chạy tới đây!" A Thất vừa đi vừa trấn an.
"Hàn tiểu thư, cô hãy gắng sức, cô nhất định phải gắng sức! Cô là cô
gái kiên cường nhất, nhẫn nhịn nhất mà tôi từng gặp, nhất định cô có thể làm được!" Trên mặt A Thất đã đổ đầy mồ hôi, vẫn liên tục đề phòng chỗ
rẽ nào đó bên cạnh có thể vang lên tiếng súng.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, con đường phía trước có một ngã ba, hung thủ nhất định là đứng ở chỗ đó bắn ra, chẳng qua hắn đã sơ suất một chút, nếu như chỗ rẽ đó có
thể đi vòng một chút, như vậy hắn có thể trong thời gian nhanh nhất đi
vòng ra phía sau chỗ rẽ đó, tấn công sau lưng là có lợi nhất.
"Đoàng . . ." Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, phát ra từ phía sau A Thất, bắn vào chính giữa ngực hắn, tay cầm súng của hắn đã run rẩy,
nhưng ý chí nói cho hắn biết, hắn không thể gục ngã được, hắn phải mang
Hàn Nhất Nhất đến trước mặt Hạ thiếu, đây là sứ mệnh của hắn, nếu nhiệm
vụ không hoàn thành, thì hắn không thể chết được.
Edit: Chery Li
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Chương 131:
"A Thất . . . A Thất . . ." Hàn Nhất Nhất vừa nhìn thấy máu từ ngực hắn trào ra, sợ tới mức mặt càng trắng bệch.
"Chạy mau! Chạy về phía trước!" A Thất cố gắng dùng sức lực cuối cùng nói với cô, toàn thân che chở để cô chạy trốn.
"Không, hai chúng ta phải cùng đi, tôi dìu anh, tôi sẽ dìu anh ra
ngoài!" Hàn Nhất Nhất gắt gao túm lấy vạt áo của hắn, dùng hết sức lực
mà dìu hắn đi, hai người lê từng bước một.
"Hàn tiểu thư, bỏ ta ra!" Giọng nói của A Thất đã trở nên rất nhỏ.
"Tôi sẽ không buông tay, tất cả là tại tôi, thực xin lỗi, A Thất!" Nhìn thấy miệng vết thương của hắn so với vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn, cô áy náy muốn chết, nếu không phải vì cô, A Thất căn bản là sẽ
không đi vào chỗ này, như vậy hắn sẽ không thể bị thương được.
"Hàn Nhất Nhất, tôi bảo cô đi, cô không nghe thấy sao!" Hắn cầm súng bắn một phát lên trên trời.
"Tôi nói không đi thì nhất định là không đi, nếu đã cùng tới đây, thì
nhất định phải cùng nhau đi ra ngoài!" Hàn Nhất Nhất chẳng lẽ lại là
hạng người sợ chết, cô có thể bỏ mặc A Thất để chạy trốn ư, cô tình
nguyện chịu chết, chứ không cầu mong được sống như vậy.
A Thất
nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cô, tóc tai cô lộn xộn, lại còn sau
lưng đỏ tươi toàn máu, hắn biết chính mình phải quyết đoán, nếu như hai
người đều chết, chi bằng để một người sống sẽ tốt hơn.
"Nếu cô còn không đi, tôi bây giờ sẽ chết cho cô xem." Nói xong, hắn cầm súng chĩa thẳng vào đầu mình.
"Không, A Thất . . . Anh đừng có ép tôi . . ." Mắt Hàn Nhất Nhất đẫm
lệ, cô sao lại không hiểu ý của A Thất cơ chứ, nhưng khiến cô bỏ mặc
hắn, cô thật sự không làm được.
"Đi mau đi!" Trong phút chốc, miệng hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
"A Thất . . ." Hàn Nhất Nhất nhìn thấy máu tươi nhiễm đỏ quần áo hắn, và ý chí kiên định của hắn, hắn thật sự sắp nổ súng rồi.
Hàn Nhất Nhất biết, nếu như cô đi rồi, thì hắn sẽ chết, còn nếu cô không đi, có lẽ hắn còn có một tia hi vọng.
"Đi mau đi!" Hắn lại một lần nữa ra sức thúc giục, thật sự bây giờ đã rất cấp bách rồi.
"Chết thì cùng chết, nếu anh tự sát, tôi cũng sẽ bị một người khác giết chết, dù sao thì tôi sẽ không đi!" Cô cố chấp bỏ qua cơ hội chạy trốn,
nâng cánh tay hắn tiếp tục đi về phía trước.
Dứt khoát như vậy, kiên định như vậy.
A Thất rốt cuộc hiểu được, vì sao Hàn Nhất Nhất lại hấp dẫn được Hạ
thiếu. Chẳng qua hắn hiểu rõ, viên đạn bắn trúng vào nơi trọng yếu của
hắn, hắn bây giờ chỉ là kiên cường chống đỡ.
Hung thủ từ một nơi bí mật gào to, "Mẹ nó, còn chưa chết!"
Hắn thật không ngờ, ngay cả trúng hai viên đạn mà còn chưa chết, tên A
Thất chết tiệt. Thời gian không cho phép hắn nổ súng một cách bí mật
nữa, xem ra hắn thực sự phải lộ diện rồi.
Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự từ phía sau đi ra, trực tiếp giương súng nhắm vào A Thất.
"A Nguyên! !" A Thất không thể ngờ, người âm thầm giết hắn và Hàn Nhất Nhất lại là A Nguyên.
" Mày đã biết quá nhiều, càng phải chết." Súng của hắn đã sẵn sàng nhả đạn.
"Chạy mau!" Đó là hai chữ cuối cùng của A Thất. Ngay sau đó, hắn liền
dùng thân thể của mình chặn lấy súng của A Nguyên, liều mạng ôm lấy A
Nguyên.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy cảnh này, biết rằng A Thất vĩnh
viễn không thể quay về được nữa, mà việc cô có thể làm bây giờ chỉ có
thể là chạy thật nhanh.
Chạy đựợc một đoạn không xa, A Nguyên liền đuổi theo.
Hàn Nhất Nhất nghĩ lần này mình chết chắc rồi, nhưng vào thời khắc này, một chiếc xe đỗ lại trước mặt cô, người bên trong gọi to: "Lên xe!"
Còn chưa chờ cô phản ứng lại, người trong xe đã cầm súng bắn liên tiếp
ra bên ngoài, A Nguyên chỉ có thể liên tục tránh đi, do đó đã bỏ lỡ cơ
hội giết chết Hàn Nhất Nhất.
Trơ mắt nhìn Hàn Nhất Nhất lên xe, nghênh ngang mà rời đi.
Hàn Nhất Nhất nhìn qua gương chiếu hậu thấy người A Thất toàn là máu,
nước mắt ào ào rơi xuống, "A Thất, thực xin lỗi . . . thực xin lỗi . .
."
Không khống chế được cảm xúc, làm miệng vết thương của cô chảy máu, ngay cả miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
"Hàn tiểu thư, cô hãy kiên trì!" Tiếng nói của người đàn ông có chút mạnh mẽ và vững vàng.
Hàn Nhất Nhất nghe thấy âm thanh thật quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Tần . . ."
"Đừng nói, mau chóng nằm xuống!" Bác sĩ Tần không nghĩ rằng, vốn dĩ là
tới tham gia hôn lễ, không ngờ lại nghe được tiếng súng, chạy tới nơi
lại nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, người đầy máu đang cố sức chạy trốn.
Hàn Nhất Nhất cảm thấy mình rất mệt mỏi, A Thất đã biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô nhắm mắt lại . . .
Mơ màng, cô cảm thấy thân thể của mình bị dao cắt sau đó lại được khâu lại, lặp đi lặp lại, cô tỉnh rồi lại ngủ.
"A Thất . . . không được đi . . . không được đi . . ."
"Lãnh Nghiêm, đừng rời đi . . . đừng rời khỏi em . . ."
"Hạ Thiên Triệu, anh là thằng khốn nạn, anh cút ngay . . . cút ngay đi . . . Đừng động vào người tôi . . . đừng động vào người tôi . . ."
Cho dù trong lúc mê man, trong đầu cô cũng hiện lên vô số hình ảnh.
"Mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ đã đi đâu? Ngọc bội của con, ngọc bội mất rồi . . . Con muốn tìm lại nó . . . con muốn tìm lại nó. . ."
Bác sĩ Tần nhìn thấy cô ngủ mơ toàn gặp ác mộng, trong lòng không nhịn
được mà cảm thấy đau đớn, trên trán của cô đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Ông rất tự nhiên vươn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó liền buông tay, ông không dám động vào vết sẹo trên mặt kia.
Tay ông chợt ngừng lại, vết sẹo của cô không hề lồi lên, chẳng lẽ? ?
Nhìn kỹ lại mặt cô, sắc mặt nhợt nhạt, một nửa như thiên sứ, một nửa lại như ma quỷ, nếu hai bên đều như thiên sứ, như vậy?
Nghĩ đến đây, ông đứng lên, đi đến chỗ để hòm thuốc, lấy ra một bình
nước thuốc màu tím, chấm lên bông, nhẹ nhàng lau thử lên vết sẹo của cô.
Với công dụng mạnh của thuốc tím đặc hiệu dùng để làm sạch này, vết sẹo trên mặt của Hàn Nhất Nhất biến mất, da mặt lại trắng nõn không tì vết.
Bác sĩ Tần mở to hai mắt, tự nhủ nói: " Ta nên sớm đoán được, ta nên sớm đoán được . . ."
Hàn Nhất Nhất vẫn mê man nằm trên giường.
"Quá giống . . . Quả thực cực kỳ giống . . ." Bác sĩ Tần rốt cục hiểu
được, vì sao mỗi lần nhìn đến Hàn Nhất Nhất, ông đều cảm thấy cô rất
giống một người phụ nữ, hóa ra không phải ông nhầm lẫn, mà cô quả thật
là bản sao của Hàn Chân.
Nghĩ đến người phụ nữ này, ông không
khỏi nhớ tới Hạ Trảm Bằng, mà năm đó Hàn Chân đã cố gắng cầu xin ông,
cầu xin ông không được nói cho Hạ Trảm Bằng biết bà ấy đã mang thai, cầu xin ông phẫu thuật để bà có một khuôn mặt khác.
Ông đã làm được, ông đã giúp bà ấy, lần từ biệt đó, đã 20 năm rồi, mà Hàn Chân cũng không bao giờ đi tìm ông nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Nhất Nhất, ông không khỏi tự hỏi: "Con thật sự là con gái của Hàn Chân sao? Con chắc chắn phải, bằng không sao lại
giống nhau đến vậy?"
Ông càng nhìn cô, sau lưng lại càng lạnh
toát, nếu cô thật sự là con gái của Hàn Chân, vậy thì cô và Thiên Triệu
chẳng phải là **?
Lúc đầu ông dự định, báo cho Hạ thiếu, Hàn Nhất Nhất đang ở chỗ ông, nhưng giờ phút này, ông lại do dự, ông không thể
tưởng tượng được, nếu tất cả suy đoán của ông là sự thật, vậy thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, liên lụy đến những người vô tội.
Theo tính
cách của Hạ Trảm Bằng, ông năm đó giúp Hàn Chân chạy trốn, Tần Phái ông
sẽ là người đầu tiên bị ông ta bắn chết, còn có Hạ phu nhân, một khi Hạ
Trảm Bằng điều tra ra chuyện năm xưa, vậy thì kết cục của Hạ phu nhân sẽ rất thê thảm, và còn Hạ Thiên Triệu, nếu biết người mình yêu lại chính
là em gái mình, theo tính cách tàn bạo của hắn, không biết sẽ phát sinh
ra chuyện gì nữa ?
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ đó, bác sĩ Tần ngơ
ngác đến xuất thần, giống như Hàn Chân lại một lần nữa đứng trước mặt
ông, nhẹ nhàng mà gọi ông: "Anh Phái!"
Không biết từ lúc nào, trên mặt ông đã xuất hiện hai hàng lệ.
Sao có thể như vậy được.
Hạ Thiên Triệu không thể ngờ rằng, Hàn Nhất Nhất lại bỏ trốn ngay trước mắt hắn.
Khi thủ hạ của hắn báo tin, sắc mặt hắn như mây đen bao phủ, bỏ mặc nghi thức hôn lễ và cô dâu, quay đầu đi ra.
Kily xấu hổ đối diện với quan khách. Hành vi của Hạ Thiên Triệu đã tổn
thương lòng tự tôn của cô ta một cách nghiêm trọng, cô ta lại bị chú rể
vứt bỏ, không hề có bất cứ một lý do nào cả, trong lịch sử kết hôn của
Hạ Thiên Triệu, cô ta là người đầu tiên bị như vậy.
"Hạ Thiên Triệu, tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận!" Cô ta nghiến răng, uất hận mà thề.
Khi Hạ Thiên Triệu chạy tới hiện trường, Hàn Nhất Nhất sớm đã không
thấy, chỉ có A Thất đang nằm trên vũng máu, trợn trừng hai mắt, giống
như muốn nói gì cho hắn, nhưng lại không thể nói gì được nữa.
Hạ
Thiên Triệu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt hai mắt khép lại, cúi đầu
nói: "A Thất, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra hung
thủ!"
"Ở đây ngoại trừ thi thể của A Thất, còn có người nào khác nữa không?" Hắn cố gắng nén đau đớn vì mất đi A Thất hỏi.
"Hạ thiếu, không có, máu tươi chảy tới giao lộ liền biến mất." A Toàn đứng một bên giải thích.
Hạ Thiên Triệu vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nhiệm vụ hôm nay của A Thất là trông chừng Hàn Nhất Nhất, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tìm Hàn Nhất Nhất mới có thể làm sáng tỏ
mọi việc.
"Hạ thiếu,vẫn không tìm thấy Hàn tiểu thư, liệu có phải là?" A Toàn đứng một bên nhỏ giọng nói, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hạ thiếu, hắn không dám nói tiếp.
"Ngươi nghi ngờ Hàn Nhất Nhất giết A Thất, sau đó chạy thoát?" Con ngươi của hắn chợt lóe lên.
"Thuộc hạ chỉ đoán vậy thôi, có rất nhiều động cơ để Hàn Nhất Nhất làm
như vậy." A Toàn thật ra cũng không tin tưởng, nhưng tại hiện trường,
hắn tìm không ra dấu vết của người thứ ba.
"Không có khả năng đó, Hàn Nhất Nhất sẽ không làm như vậy, A Thất chính là vì bảo vệ Hàn Nhất
Nhất mà chết." Hạ Thiên Triệu quét đôi mắt tinh tường nhìn khắp bốn
phía, mong muốn tìm được một chút dấu vết.
"Nhưng Hàn Nhất Nhất vẫn luôn muốn rời khỏi đây!" A Toàn cũng vì điểm này mà cho rằng Hàn Nhất Nhất có động cơ giết người.
"Hàn Nhất Nhất tuyệt đối không giết người, A Thất đối với cô ấy không
tồi, cô ấy sẽ không làm như vậy đâu. Nhất định là có người tìm Hàn Nhất
Nhất để gây phiền toái, là ai?"
Trong đầu hắn hiện lên một người, nhưng rất nhanh liền phủ nhận.
"Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả anh em đều phải tìm cho ra được Hàn
Nhất Nhất, cho dù đã chết, cũng phải đem thi thể của cô ấy đến gặp ta!"
"Rõ!" A Toàn lui xuống, không dám nói thêm một câu nào.
Edit: Cherry Li
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Chương132:
Bên trong chiếc xe lộng lẫy, Hạ phu nhân làm mặt lạnh.
"Xin lỗi, phu nhân." A Nguyên cúi đầu, không dám nhìn Hạ phu nhân lấy một cái.
"Cô ta thế nào?" tiếng nói của bà ta hết sức lạnh lùng, biểu hiện đoan trang dịu dàng ngày bình thường hoàn toàn biến mất.
"A Thất đã yểm hộ cho cô ta, nhưng cô ta hẳn là bị thương rất nặng,
trúng ba phát đạn, vết thương nặng như vậy, chắc chắn phải đến bệnh
viện! Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được cô ta, giúp người giải quyết việc
phiền toái này." A Nguyên hi vọng có thể lấy công chuộc tội.
"Không phải là cố gắng tìm được cô ta, mà là phải nhanh chóng giết chết
cô ta! Hơn nữa còn phải ra tay nhanh hơn con trai ta, biết không?" Sắc
mặt Hạ phu nhân khó coi đến cực điểm, nếu Hạ Thiên Triệu tìm thấy Hàn
Nhất Nhất trước, vậy thì tất cả mọi việc bà làm sẽ coi như uổng phí rồi.
"Người yên tâm, thuộc hạ sẽ làm được!"
"A Thất lúc đó đã gọi tên ngươi, Hàn Nhất Nhất có nghe được không?" Đây là vấn đề mà bà ta rất quan tâm.
"Phu nhân yên tâm, không có!" Hắn không nhịn được mà run lên, không
nghĩ rằng Hạ phu nhân lại thông minh như vậy, hắn căn bản là không nói
cho Hạ phu nhân biết A Thất có gọi tên hắn, nhưng bà ta dường như biết
hết mọi chuyện.
"Ngươi nói Hàn Nhất Nhất đã lên một chiếc xe, ngươi có ấn tượng với chiếc xe đó không?"
Phải tìm thấy Hàn Nhất Nhất nhanh hơn Hạ Thiên Triệu, người lái xe đưa cô ta đi là một điểm mấu chốt.
A Nguyên trong đầu rất nhanh liền nhớ lại tình hình lúc đó, nhưng hắn
hoàn toàn không có ấn tượng gì với biển số của chiếc xe đó. "Là một
chiếc xe Mercedes, màu đen."
Hắn chỉ có thể nhớ được như vậy thôi.
"Ta biết rồi, ngươi đi điều tra tất cả các bệnh viện ngày hôm qua có
tiếp nhận bệnh nhân bị thương do súng gây ra, kể cả bệnh viện nhỏ và
phòng khám tư nhân, phải bí mật điều tra." Bà ta cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, "Còn nữa, sắp xếp một vài người theo dõi tình hình bên con trai
ta, có việc gì phát sinh phải liên lạc với ta ngay, nếu như tìm thấy Hàn Nhất Nhất, cứ giết vô điều kiện!"
"Đã rõ!" A Nguyên nhìn thấy sắc mặt của Hạ phu nhân, mấy chục năm qua, hắn ta chưa từng thấy vẻ nghiêm trọng đó bao giờ.
Hạ phu nhân bình tĩnh trở về nhà, thậm chí còn lấy ra danh sách, xem
từng cái tên một, trong đầu bà đang nhớ lại những người ngày thường đi
xe Mercedes màu đen!
Không bỏ qua bất cứ người nào.
Tần Phái vẫn là người cô đơn, biệt thự này, trừ ông ra, chỉ có duy nhất một người hầu.
Xe của ông để ở nhà kho dưới tầng hầm của biệt thự, chiếc xe ông thích
nhất chính là Mercedes, nhưng bây giờ, ông phải tránh xa Mercedes, vì
vậy ông phải sử dụng chiếc xe ông yêu thích thứ hai là Touareg.
Trong lúc thành phố F bị bọn xã hội đen náo động, thậm chí còn làm cho
cảnh sát chú ý, mà Hàn Nhất Nhất vẫn mê man tại biệt thự của bác sĩ Tần.
Khi cô tỉnh lại, trong phòng trống trải không có người, cô hoảng hốt
nhìn mọi vật đều xa lạ, mà ba chỗ bị thương trên thân thể cô đều được
quấn băng gạc kín mít.
Về những việc vừa xảy ra, giống như một giấc mộng vậy.
"A . . ." Cô vừa muốn đứng dậy, liền cảm thấy toàn thân đều đau đớn, nhịn không được kêu lên một tiếng.
"Đừng lộn xộn, nằm xuống đi!" Bác sĩ Tần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh đó, liền chạy nhanh lại nói.
"Bác sĩ Tần . . ." Hàn Nhất Nhất nhớ ra, lúc cô té xỉu có nghe được một giọng nói, chính là của bác sĩ Tần, vậy phải chăng cô lại rơi vào tay
của Hạ Thiên Triệu?
"Trước tiên đừng lộn xộn, nằm xuống đi, cô cần nghỉ ngơi, thân thể cô bây giờ rất yếu."
Hàn Nhất Nhất có thể kiên cường sống sót, đúng là kỳ tích, vết thương
mới và vết thương cũ cùng một chỗ, cô lại bị tới bốn viên đạn bắn trúng.
"Tôi muốn biết, tôi đang ở đâu?" Đôi môi khô khốc của cô hơi mím lại, sắc mặt vẫn tái nhợt không có một chút sắc hồng.
"Không cần lo lắng, cô hiện tại đang ở nhà tôi, rất an toàn." Ông hơi mỉm cười.
"Tôi ở nhà ông, vì sao?” Hàn Nhất Nhất có chút không thể tin được, vì sao ông ta không giao cô cho Hạ Thiên Triệu.
"Bởi vì tôi biết cô không muốn ở bên cạnh Hạ thiếu." Ông vẫn cười,
nhưng nụ cười lại có chút chua xót, nhìn thấy khuôn mặt của cô, ông
không kìm lòng được lại nhớ tới một khuôn mặt khác, nhưng tất cả chỉ là
những hồi ức xưa cũ phải kìm nén.
"Vậy ông sẽ giúp tôi sao?" Cô
mở to đôi mắt trong suốt, mang theo một tia cầu xin nhìn về phía ông ta, trực giác mách bảo cô, bác sĩ Tần là người tốt, hơn nữa sẽ sẵn sàng
giúp đỡ cô.
"Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?" Bác sĩ Tần tò mò hỏi.
"Tôi muốn rời khỏi đây!"
"Việc này có thể, nhưng cô phải tịnh dưỡng để thân thể khỏe mạnh mới có thể đi! Tôi sẽ cho cô một hy vọng hoàn hoàn mới để bắt đầu cuộc sống."
"Ông thực sự có thể giúp tôi?"
"Cô có biết người kia vì sao muốn giết cô không?" Bác sĩ Tần chuyển chủ đề hỏi.
"Tôi không biết, nhưng mà . . ." Hàn Nhất Nhất giống như nhớ ra điều
gì, nhưng cô không biết có nên nói ra những lời này hay không, thậm chí
nếu cô nói ra, bác sĩ Tần liệu có tin tưởng cô không?
"Nhưng mà cái gì, cô nói cho tôi biết, không phải sợ!" Ông trấn an cô, ánh mắt rất chân thành.
"Tôi sở dĩ đi đến nơi đó, là bởi vì Hạ phu nhân nói sẽ đem ngọc bội trả lại cho tôi, nhưng mà tôi không biết Hạ phu nhân không hề ở đó, đột
nhiên lại xuất hiện một sát thủ, tôi không có kết thù kết oán với ai,
nhưng sát thủ đó lại hướng về phía tôi, hơn nữa . . ." Hàn Nhất Nhất nói xong, đột nhiên hiểu được.
Đúng vậy, thế giới này không có
chuyện trùng hợp như vậy, Hạ phu nhân muốn gặp cô, bà ta không đến mà
lại có một sát thủ xuất hiện, như vậy nói lên điều gì?
"Ý của cô là Hạ phu nhân thuê người giết cô, đúng không?"
Hạ phu nhân nhất định là đã biết Hàn Nhất Nhất chính là con gái của Hạ Trảm Bằng, cho nên muốn giết người diệt khẩu.
"Tôi không biết nữa, nhưng mà quả thật Hạ phu nhân đã hẹn tôi, hơn nữa
tôi cũng không hề đắc tội với Hạ phu nhân, vậy vì sao bà ta lại muốn
giết tôi?" Hạ phu nhân dù không thích cô, chán ghét cô và con trai bà ta ở cùng một chỗ, nhưng hai người đã có giao ước, đến lúc thích hợp, cô
chắc chắn sẽ bỏ đi, vĩnh viễn không xuất hiện, bà ta vì sao nhất định
phải đẩy cô vào chỗ chết.
Bác sĩ Tần nhìn thấy sự nghi ngờ của
cô, ông cuối cùng vẫn giấu diếm sự thật, dùng một lý do để thay thế, "
Có thể bà ta sợ Hạ thiếu đối với cô vẫn nhớ mãi không quên, sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Hạ."
"Thật sự đơn giản như vậy sao?" Hàn Nhất Nhất
cảm thấy lý do này có chút gượng ép, nhưng cô lại không nghĩ được lý do
nào đúng hơn.
"Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt, cô cần một thời
gian tịnh dưỡng." Ông cắt ngang suy nghĩ của cô, bác sĩ Tần nghĩ, cô
càng biết nhiều, sẽ càng bất lợi, mà cô ở lại thành phố F, sớm hay muộn
cũng bị Hạ phu nhân hại chết, Hạ phu nhân sẽ không cho phép con trai
mình yêu em gái cùng cha khác mẹ.
Hạ phu nhân ra tay như vậy, ông có thể lý giải được, nhưng thật sự quá mức tàn nhẫn, lúc trước bà ta đã dùng mọi thủ đoạn để bức ép Hàn Chân, bây giờ đến cả con gái của bà ấy
cũng không buông tha, thật không biết nếu Hạ Trảm Bằng một ngày nào đó
biết được, ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Đối với người đàn ông này, ông tôn trọng, ông hâm mộ, đồng thời, ông cũng từng hận, hận ông ta
không thể chăm sóc tốt cho Hàn Chân, cho dù ông biết Hạ Trảm Bằng là bất đắc dĩ.
"Hàn Nhất Nhất, cô rất đẹp!" Bác sĩ Tần đột nhiên khen
ngợi, cười càng thân thiết, ở trong lòng ông, ông coi Hàn Nhất Nhất như
con gái ruột của ông vậy.
Ông muốn cô ở lại bên cạnh ông để ông có thể chăm sóc, chỉ tiếc đây chỉ là một mong muốn xa vời.
"Bác sĩ Tần, ông không phải là nhìn lầm chứ?" Hàn Nhất Nhất cảm thấy
ông ta dường như đùa hơi quá, từ khi trên mặt cô có vết sẹo, cho tới bây giờ mọi người đều mắng cô là người cực kỳ xấu xí, mà ông ta lại nói cô
rất xinh đẹp?
"Sau này cô có thể thoát khỏi hình dạng kia, cô bây giờ, đẹp giống như một thiên sứ vậy!"
Hàn Nhất Nhất đột nhiên mở to hai mắt, vuốt mặt mình, chẳng lẽ cô đã bị nhìn thấu rồi sao?
"Không phải kinh ngạc, tôi là bác sĩ, hơn nữa tôi còn là một bác sĩ
phẫu thuật thẩm mỹ!" Bác sĩ Tần giải thích nghi vấn của cô, "Cô vì sao
lại muốn để người khác nhìn thấy mặt xấu xí của mình chứ?"
Bị
nhìn thấu, Hàn Nhất Nhất cũng không có ý che giấu nữa, thản nhiên nói:
"Bởi vì mẹ tôi nói, con gái dáng vẻ quá đẹp sẽ gây ra tai họa, hơn nữa
đàn ông lấy cô ấy cũng chỉ bởi cô ấy xinh đẹp, chứ không phải vì yêu cô
ấy."
"Mẹ cô hiện giờ thế nào?" Bác sĩ Tần sốt sắng hỏi.
"Bà ấy mất rồi!" Đôi mắt cô hiện lên một tia đau buồn.
Đùng đùng, đoàng đoàng, giống như có một tia sét đánh trúng người ông,
thân thể ông hơi loạng choạng, ông phải nắm lấy thứ bên cạnh tay mới
không ngã xuống.
"Bác sĩ Tần, ông làm sao vậy?" Tình trạng của ông đột nhiên như vậy, làm cho Hàn Nhất Nhất rất lo lắng.
Ông xua xua tay, lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là lượng đường trong máu quá thấp, thỉnh thoảng sẽ hơi bị choáng!"
Bác sĩ Tần không hỏi kỹ vấn đề đó nữa, bởi vì ông không thể biểu hiện
quá rõ ràng, thời gian này cô cần phải tịnh dưỡng, ông vẫn còn nhiều cơ
hội để hỏi sau.
Hiện tại, việc quan trọng nhất đó là làm thay đổi khuôn mặt của Hàn Nhất Nhất, bởi vì cô chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ
xảy ra sóng to gió lớn.
"Hàn tiểu thư, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô một chút."
"Bác sĩ Tần, ông nói đi, ông đã cứu mạng tôi, chỉ cần là việc tôi có
thể làm tôi nhất định sẽ giúp!" Hàn Nhất Nhất cười nhẹ, lúm đồng tiền
hiện trên khuôn mặt cô, thật là quen thuộc.
"Để tiện cho cô rời
khỏi nơi này, tôi phải làm cho khuôn mặt của cô thay đổi, làm cho tất cả mọi người đều không thể nhận ra cô, cô có đồng ý không?" Bác sĩ Tần
nhìn cô, chờ mong đáp án của cô.
"Được, có thể!" Hàn Nhất Nhất không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
"Cô không hỏi xem tôi định làm khuôn mặt cô biến đổi như thế nào sao?
Nếu như tôi làm cho cô trở nên xấu xí, thì làm sao?" Ông giống như một
người cha yêu chiều nói.
"Mạng của tôi là do bác sĩ Tần cứu, tôi
sao còn lo lắng làm gì!" Hàn Nhất Nhất cũng không biết vì sao, dù sao cô vẫn rất yên tâm.
"Đứa trẻ này!" Ông thân thiết nói.
"Bác sĩ Tần là muốn thoa thuốc lên mặt tôi sao?" Cô thuận miệng hỏi.
" Ừ, loại thuốc này khi thoa lên, mặt của cô sẽ biến đổi, làn da của cô sẽ vàng hơn, thậm chí trên mặt sẽ có nhiều vết lốm đốm, nhưng chỉ cần
rửa sạch, sẽ không có vấn đề gì." Bác sĩ Tần cười khẽ, "Cô không cần lo
lắng, chờ một ngày cô thực sự tìm được người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương cô, cô có thể quay trở lại diện mạo thật sự của mình, anh ta
nhất định sẽ càng thêm yêu thương cô!"
Hàn Nhất Nhất cúi đầu cười nhẹ, hơi quay sang một bên, trong lòng lại thấy có chút đau đớn, lúc cô mang diện mạo thật sự, Lãnh Nghiêm sẽ quên Hàn Nhất Nhất trước kia mà
yêu Hàn Nhất Nhất xinh đẹp sao?
Cho dù có yêu, thì đó cũng không phải là điều mà cô muốn.