Trong biệt thự của Hạ Thiên Triệu.
Lãnh Nghiêm khôi phục lại vẻ trấn định vốn có, anh phải thực hiện mục đích mà anh tới đây.
"Nhất Nhất. . . . . ." giọng nói của anh có chút khô khốc, xuyên thấu
qua thanh quản truyền ra, tim Hàn Nhất nhất co thắt, vì cái gì tất cả
những gì đó tốt đẹp cũng chỉ là giấc mơ mà thôi?
"Theo anh đi, được không?" ánh mắt anh mang theo chân thành, giơ tay, chờ mong cô nắm lấy.
Ngược lại giờ phút này Hạ Thiên Triệu lại vô cùng bình tĩnh, tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ như vậy, hắn không tin Hàn Nhất Nhất còn có thể
đồng ý ra đi với anh ta.
Tay anh vẫn duy trì giơ ra ở nơi mà cô
dễ dàng có thể chạm đến, nhưng cô vẫn không có vươn ra, tận đến khi quay lưng lại, cúi đầu có thanh âm truyền đến, "Anh đi đi, tôi sẽ không đi
theo anh đâu."
"Tất cả mọi hiểu lầm đều đã được gỡ bỏ, anh tin
tưởng giờ đây chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa." Lãnh Nghiêm chưa từng bỏ ý định tiếp tục nói.
"Không thể nào, Lãnh Nghiêm, tôi cần thời gian để trấn tĩnh lại." Thanh âm của cô lãnh đạm bình tĩnh.
"Nhất Nhất, anh vẫn sẽ chờ em, tại đó, hết thảy đều chờ em để chúng ta
bắt đầu viết lên một chương mới, 1, 2, 3, 5, . . . anh đều có thể chờ."
Không khí ngưng trọng, lông mày của Hạ Thiên Triệu lại càng nhíu chặt.
"Anh đi đi." Ba chữ vẫn lãnh đạm như trước, vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng là trong lòng Hàn Nhất Nhất đang giãy dụa, "Lãnh Nghiêm, nếu anh nguyện ý tiến lên một bước, nếu anh đứng trước tầm mắt em lúc này, anh sẽ biết em nuối tiếc đến nhường nào."
Trên thực tế, anh không có làm
vậy, anh nhận được lời cự tuyệt của cô xong liền tuyệt vọng đi ra khỏi
biệt thự của Hạ Thiên Triệu, anh nghĩ có thể cần cho cô thời gian, anh
vẫn có thể chờ, đợi cho đến ngày cô hồi tâm chuyển ý.
Đợi cho mọi người rời đi cả, Hạ Thiên Triệu đi lên phía trước, nhẹ nhàng buông lỏng nắm đấm đang cuộn chặt lại, mạnh mẽ xoay người của cô lại, lại phát
hiện hai má của cô đã sớm loang lổ nước mắt.
Nguyên bản hắn muốn
chế giễu cô, chế giễu cô buồn cười đến cỡ nào, nhưng không nghĩ lại nhìn thấy bộ dáng nước mắt chan chứa của cô, hơn nữa còn phải đè nén tiếng
khóc như thế, không dám phát ra một tiếng nào.
Vì sao hắn lại nghe thấy lòng mình đang ê ẩm?
"Đã khóc đến mức này sao không nhanh chóng mà chạy đuổi theo anh ta đi, tiểu tình nhân của cô đảm bảo chưa đi xa đâu, nhanh thì còn kịp đấy."
Lời nói của hắn mang theo chút chua xót, đau cũng kích thích, nước mắt
của cô gái này tất cả đều vì người đàn ông kia, người chỉ biết lợi dụng
cô, hắn chưa từng gặp qua ai ngốc như cô, ngốc thật ngốc.
"Tôi không cần anh lo." Thanh âmm của cô đầy nghẹn ngào.
"Cô cho là tôi thích quản cô à? Cái thứ người như cô, bị người khác lợi dụng xong lại ở đây đau lòng đứt dạ mà khóc lóc, nếu như thích thì đuổi theo đi, tiếp tục để cho hắn ta lợi dung đi." Hạ Thiên Triệu nổi trận
lôi đình, rõ ràng là hắn muốn đi an ủi cô, nhưng là lời nói ra vĩnh viễn đều biến vị.
"Tô nói không cần anh lo, anh đi ra ngoài, tôi
không muốn nhìn thấy anh nữa." Cô chán ghét khi cô yếu đuối nhất đều
chạm phải hắn, hắn còn muốn đứng ở đây mà chê cười tình yêu co đã từng
cho là thề non hẹn biển sao?
"Đây là nhà của tôi, dựa vào đâu cô lại dám đuổi tôi."
"Nếu như vậy, vậy anh để cho tôi đi đi, hiện tại tôi với anh cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tôi ở đây cũng chỉ tổ tốn thêm tiền thuốc của anh
thôi, tôi không có tiền trả lại anh, anh muốn lấy gì đó thì cứ cầm đi."
Cô dùng tay không ngừng lau nước mắt trên má, cô vẫn luôn nghĩ, té ngã
thì tự mình đứng lên, khóc thì tự mình phải lau khô.
Nhìn thấy bộ dáng quật cường của cô, hắn hận không thể bóp chết cô, vì sao cô không
thể học lấy một phần tính tình của những người phụ nữ khác, như chim nhỏ nép vào người hắn, yếu thế một chút, mà cô không nên cứng chọi cứng,
không nên làm hắn tức giận .
"Hàn Nhất Nhất cô đừng hòng mang
nước mắt của cô ra để đổi lấy sự mềm lòng của tôi, không có chuyện tôi
sẽ thả cô đi đâu, cô đừng mơ nữa, phải kiên trì tới ngày cuối cùng mới
được." Hắn hung hăng đáp lại,
"Anh sắp kết hôn, anh còn nhốt tôi ở đây, anh phải làm gì với vợ anh, sao anh có thể vô sỉ như thế hả, nếu
không phải anh vô sỉ và vô tình, cũng sẽ không khiến Lãnh Nghiêm thống
khổ như vậy, nếu không phải anh như thế, căn bản Lãnh Nghiêm cũng không
đến gạt tôi . . . ." Nghĩ đến đây lòng cô lại lần nữa đau nhói.
"Cô nói đủ chưa hả, ở trước mặt tôi không được nhắc tới hai từ Lãnh Nghiêm." Hắn dùng lực xiết chặt cổ tay cô, lớn tiếng hét.
"Hạ Thiên Triệu, tôi chịu đựng anh thế là đủ lắm rồi, chịu đủ vô lý,
còn có sự dã man của anh nữa, anh hỉ lộ vô thường, lúc nào cũng tự cho
mình là đúng, bắt mọi người đều phải nghe anh nói, anh cho anh là thần
sao? Danh dựa vào đâu mà lại ngang ngược thế hả, dựa vào đâu?" Hàn Nhất
Nhất đột nhiêm mất kiểm soát tuôn ra một tràng dài cả giận.
"Hàn
Nhất Nhất, cô là lợn à? Chẳng lẽ ngay cả một chút cảm giác cô cũng không có nhận ra sao, chẳng lẽ cô không nhận thấy, tôi . . . ." Trong lúc
phẫn nộ,, ba chữ kia hắn không thể nào phun ra được, chỉ dám lẳng lặng
nói trong lòng: "Chẳng lẽ em không nhận thấy . . . . Tôi thích em sao?"
"Thứ tôi cảm nhận được chính là sự ngang ngược, vô tình, vô sỉ, còn có
những cơn giận dữ của anh nữa." Cô nói xong, hai vai nhịn không được mà
run rẩy.
Chóng lại hai tròng mắt cơ hồ muốn phun ra lửa của hắn, giống như có thứ gì đó len vào lòng của cô.
"Tôi ác độc, vô tình, vô sỏ, vậy cô nói cho tôi biết, nếu tôi đủ ác
độc, tôi sẽ không thèm cá cược với cô nếu tôi đủ vô tình căn bản tôi
không cần phải . . . . Ngăn cản cô dùng dao tự sát, nếu tôi đủ vô sỉ khi cô bị thương căn bản tôi không nên cứu cô, lúc mà Lãnh Nghiêm cho cô
lựa chọn cuối cùng tôi nên một phát súng giải quyết cô luôn, như vậy Hạ
thiếu tôi sẽ không bao giờ phải chịu tiếng xấu là để cho người đàn bà
bên cạnh mình cắm sừng lên đầu."
Hắn đã tức giận đến tột điểm,
mỗi câu nói sau so với câu trước càng thêm lớn tiếng, mỗi câu so với câu trước lại càng áp lực, càng nói càng đi tới gần cô, mà cô lại chậm rãi
lùi đi, một mực lùi đến góc tường.
Hàn Nhất Nhất trợn lớn mắt, mỗi khi nghe được một câu hắn nói ra lại lần nữa cảm giác mình bị bức đến muốn nổ tung rồi.
"Cô nói đi . . . cô nói đi"
"Đừng hỏi tôi, tôi không biết, tôi khônmg biết . . ." cô bịt chặt tai, kinh hoảng hét lớn.
Hắn nghiêng người, ôm lấy đầu của cô nâng lên, hung hăng mà hôn.
"Ô ô. . . . . ." cô mở to mắt, muốn phản kháng, môi lại bị dùng sức chà sát.
Hơi thở bạo ngược cường thế của hắn tràn đầy khoang miệng của cô.
Hàn Nhất Nhất coảm thấy bản thân mình tựa như sắp chết đi, vì sao ngay
cả hít thở cũng khó khăn. Giờ phút này căn bản tay cô không thể nhúc
nhích, vai bị thương bên kia vô tình bị Hạ Thiên Triệu đè vào.
"Đau. . ." chữ đau căn bản là nghe không rõ lắm.
Hạ Thiên Triệu giống như con nghiện thấy thuốc, càng không thể ngừng
lại, hô cô càng sâu, chẳng thèm để ý đến cô vẫn một mực phản kháng.
Cô dùng cánh tay không bị thương đám vào ngực hắn, dùng sức đẩy hắn ra, tựa hồ hắn cảm giác được cho nên chậm rãi buông cô ra.
Nhìn thấy cánh môi bị hôn đến mức sưng đỏ lên của cô, tựa hồ càng thêm mê người.
"Từ giờ trở đi anh không được chạm vào tôi." Cô vừa dỗi vừa phẫn nộ nói.
"Ai quy định?" Giờ phút này, hắn tuyệt không nghĩ muốn phát giận với
cô, hắn kề sát vào người cô, không cho thân thể cô có cơ hội nhúc nhích, ngón tay lại yêu thương vén những sợi tóc hỗn độn ra sau mang tai cho
cô.
Hàn Nhất Nhất thà rằng chịu hắn dùng bạo lực bới cô cũng
không nguyện ý nhìn thấy hắn đột nhiên trở lên dịu dàng với mình, cô
không chịu nổi hắn như vậy.
Cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn,
tìm bừa cái cớ nói, "Tôi . . . tôi bị thương . . . . Anh không thể chạm
vào tôi." Nói xong đầu cô cúi càng thấp.
"Anh sẽ dịu dàng hơn." Hắn vô cùng vui vẻ dán vào bên tai cô nói nhỏ, dọc theo vành tai của cô hôn xuống.
"Đừng . . . . Đừng mà . . . ." Tay cô định ngăn trở, cô không thể theo
kịp biến hóa thất thường của hắn, mới một giây trước hắn hò hét với cô,
giây tiếp theo đã có thể dịu dàng cắn cổ của cô. Nếu Hàn Nhất Nhất hiểu
được hắn, cô sẽ biết chỉ khi ở trước mặt cô Hạ Thiên Triệu mới có thể
trở thành hỉ nộ vô thường như thế, ở trước mặt những kẻ khác hắn luôn
luôn là kẻ bình tĩnh, thậm chí chưa từng có người đàn bà nào có thể dễ
dàng khơi mào lửa giận của hắn.
"Cái gì cũng có thể hết." Hơi thở của hắn đã trở lên dồn dập, tay hắn đang chuyển động bên ngoài lớp quần áo của cô.
"Anh . . ."
"Đừng từ chối anh đừng . . ." hơi thở nóng bỏng, thanh âm dịu dàng, đột nhiên như là mị hương, tiêu tán trên người cô, cô cảm thấy toàn thân
mình đã không còn khí lực để phản kháng.
Cô trấn định nhắc nhở chính mình, "Đây chỉ là một trong những việc cần làm trong bản hợp đồng, không phải sao?
Chỉ còn lại có 4 ngày, dù có phải chịu khổ vất vả đến mấy, qua 4 ngày này cô sẽ tự do."
Nghĩ đến đây, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cũng không có ý đồ phản kháng nữa.
Hắn nhẹ nhàng mà cởi bỏ áo của cô ra, trên miệng vết thương của cô dịu
dàng mà hôn, giống như đang hôm một con búp bê bị thương, Hàn Nhất Nhất
lại ngoái mặt đi . . . . Không biết vì sao, hai hàng lệ chậm rãi chảy
xuống.
Từ bỏ. . . . . ." Tay cô khẽ che lại miệng vết thương,
không muốn nhìn thấy hắn tiếp tục hôn nữa, nhu tình như thế, cô nghe
thấy tiếng lòng mình bị thu phục.
"Thực xin lỗi, anh không nên làm em bị thương." Hắn lại đột nhiên nói ra ba chữ này.
Hàn Nhất Nhất nghe thấy thanh âm tan nát cõi lòng của chính mình, đây là hắn tự trách sao? Đây cũng không phải lỗi của hắn.
"Không không không không. . . . . . Đây là lỗi của hắn, tất cả đều là
lỗi của hắn. . . . ." Hàn Nhất Nhất cảm thấy tất cả đều trở lên hỗn
loạn, sao cô lại có cái nhìn khác về người đàn ông như hắn chứ?
Hơi thở ấm áp của hắn lại lần nữa càn quyét thân thể của cô, mang theo
mùi thuốc lá tươi mát, còn có mùi hương dịu dàng của sữa tắm, hòa trộn
cùng với mùi hương cơ thể của cô.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại không dám tiếp tục hít thở mùi hương này nữa, nhắc nhở chính mình không được thích ứng mùi hương này.
Hắn dán lên người cô, có nơi nào đó đã kiềm chế không được mà biến hóa.
"Anh muốn em . . . . Anh rất muốn em. . . . ." Hắn mãnh liệt khát cầu , thanh âm kích thích cô.
Cô cảm giác bản thân mình như bị ma nhập, hùa theo tiếng gọi, hùa theo hơi thở của hắn . . . .
Tay hắn vuốt ve nơi mềm mại của cô, dán vào lỗ tai của cô nói: "’Anh muốn em . . ."
Lại một trận thở dồn dập xông vào mũi, cảm giác nâng nâng, cuốn cô đi.
Trong lòng cô lớn tiếng hò hét cầu xin. Bàn tay dán trên người cô của
hắn đã sớm không thành thật muốn bắt giữ thứ gì đó của cô.
"Nhanh một chút." Hàn Nhất Nhất nhẹ giọng rên.
"Không vội, chúng ta có thời gian cả một đêm cơ mà." Hắn lại xấu xa trả lời.
Hàn Nhất Nhất cắn răng oán hận, rõ ràng hắn biết ý của cô không phải
vậy, cô chán ghét hắn hỏi như thế, chán ghét hắn khiêu khích mình như
vậy, cô thà rằng bản thân là một cái máy được lập trình để hoàn thành
nhiệm vụ, chính là kế tiếp đã hoàn toàn đánh vỡ tất cả ý nghĩ này.
Hắn dán chặt vào cô, làm cho cô cảm nhận được nơi nóng bỏng của hắn.
Cô ngượng ngùng ngoái mặt đi . . . . , mà hắn chính là nhẹ nhàng dùng một chút lực, mắt nhìn cô, thấp nói: "Nhìn anh."
Hắn càng dán chặt hơn, hô hấp cung xcàng ồ ồ, tay hắng phiêu đãng trên
bờ lưng lành lạnh của cô, từng chút từng chút xâm nhập vào nơi huyền bí
của cô.
"Hạ thiếu . . . ." Lời nói của cô mang theo cầu xin, mắt không dám mở ra, cô sợ hãi bối rối trong cô sẽ bị hắn phát hiện ra.
"Gọi tên của anh." Hắn khẽ cắn vành tai cô, ngón tay duỗi ra . . . .
"A. . . . . ." tiếng rên của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ mình cô có thể cảm nhận được, thân thể theo bản năng càng thêm căng thẳng.
Hạ Thiên Triệu chỉ cười vui vẻ, lộ ra chiếc răng khểnh trắng ngà, kéo tay cô đến cảm nhận nơi nóng bỏng của hắn.
"Không. . . . . . Buông!" Lúc này đây, cô theo bản năng từ chối, dùng sức llôi lại.
Hạ Thiên Triệu nhận thấy tia giận hờn trong lời nói của cô liền không
có miễn cưỡng cô nữa, mà khiêu khích những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô,
nhìn cô cắn chặt môi không dám rên ra tiếng.
"Đừng đè nén bản
thân, anh thích nghe em kêu, anh thích nghe tiếng của em." Thân thể trần của hắn lại càng dán chặt vào cô, tay cầm lấy cằm cô, thở dốc.
Hắn dùng chút lực, khoái cảm nguyên thủy truyền đến, một lần lại một lần, chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô . . . .
(tác giả: tiếp theo thế nào thân nhóm tự tưởng tượng nha. . . hắc hắc)
-------
Trong căn phòng tổng thống của khác sạn.
Hạ Thiên Cơ nâng cằm Uông Giai Trừng lên, nhìn cánh môi đỏ mọng ướt át
của cô ta, nhịn không được hỏi: "Em hy vọng tôi sẽ chịu trách nhiệm?"
"Không hy vọng." cô ta không chút do dự đáp lại, cô ta dùng ất cả đánh cuộc, chỉ mong thứ mà cô ta muốn sẽ có được.
"Gả cho tôi, không tốt sao?" hắn khẽ nhíu mày, lần đầu tiên hắn cầu hôn một người, cư nhiên lại bị cự tuyệt.
"Đương nhiên là tốt, căn bản anh không muốn kết hôn bới tôi, chỉ là
tình huống vô tình phát sinh, tôi cần gì phải cho là thật?" cô ta cắn
cánh môi, mân miệng.
"Tôi nói cho em biết, lúc nà đây tôi thực sự muốn chịu trách nhiệm với một người đàn bà."
"Phải không?"
"Em không tin? Hay là em không muốn tin? Hay là sợ gả cho tôi sẽ không
thể gả cho anh cả của tôi nữa?" nói đến đây hắn có chút ê ẩm chóp mũi.
"Không, tôi không yêu anh của anh, nếu yêu anh ta, anh cho rằng tôi vẫn còn lần đầu tiên sao?" ở giờ khắc này cô ta không giống như trước đây
ghét bỏ Hạ Thiên Cơ nữa, ngược lại lại càng muốn có được hắn, cô ta muốn có được hứa hẹn của hắn, bởi vì hiện tại chỉ có hắn mới có thể giúp cô
ta thoát khỏi hoàn cảnh kia, phải càng nhanh càng tốt.
Hạ Thiên
Cơ có chút mê man, nhưng nhìn thất dáng người xinh đẹp của cô ta, dục
tình lại khó nhịn, thậm chí hắn còn muốn lột trần cô ta đặt dưới thân
một lần nữa.
"Tôi chịu trách nhiệm với em, chúng ta kết hôn đi."
-----
Biệt thự Uông gia.
Hai đêm Uông Giai Vi không có ngủ được, thặng đến nghe tin Hạ Thiên
Triệu sắp kết hôn mà đối tượng kết hôn không phải Uông Giai Trừng lòng
của ả mới cao hứng lên, tẩy đi tất cả lo lắng phía trước.
"Uông
Giai Trừng, số mày phải ăn phân chó, ai dè mày chạy mất, không chụp được ảnh của mày quả là đáng tiếc, nhưng mà nghe thấy mày không thể gả cho
Hạ Thiên Triệu, không chụp được ảnh của mày tao cũng vui sướng." Sáng
sớm ả đã hưng phấn tỉnh dậy, ả phải vạch trần bộ mặt thật của Uông Giai
Trừng với ba mình, làm cho nó không có đường lùi, làm cho so với trước
kia còn phải thảm hơn.
"Cái gì, mày cho mày là chủ nhà này sao mà dám ngủ đến bây giờ mới dậy?" Uông Gia Vi khí thế bừng bừng nhìn thấy
Uông Giai TRừng ở câu fthang.
"Chị Trương, cho yôi một ly sữa,
hôm nay tôi không muốn uống sữa đậu nành." Cô ta nói với người hầu bên
cạnh, không thèm để ý đến Uông Giai Vi.
"Uông Giai Trừng, tao
thấy hình như mày còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, hiện tại mày đã bị Hạ
gia từ hôn, cư nhiên còn dám nghênh ngang ngồi ở trên bàn." Ả ta lớn
tiếng cười nhạo.
Uông Giai Trừng thực bình tĩnh gồi vào bàn ăn, chậm rãi trét mứt hoa quả lên miếng bánh mì.
Uông GiaI Vi thấy cô ta hoàn toàn không để mình vào mắt, tức giận vươn
tay ra đoạt lấy miếng bánh mì trên tay cô ta, hung hăng ném vào mặt
khiến cho mứt quả dính đầy trên làn da trắng nõn của cô ta.
"Uông Giai Vi, tôi muốn chị lau khô mặt cho tôi." Mắt cô ta có thứ gì đó thiêu đốtnhư là khiêu khích.
"Uông Giai Trừng mày còn chưa tỉnh mộng sao? Mày còn nằm mộng làm thiếu phu nhân của Hạ gia sao, con bà nó? Ha ha . . . . Ha ha mày nhìn bộ
dáng hiện tại của mày đi, chẳng khác gì một con chó đi ăn xin, thật là
đáng thương nha." Tiếng cười của ả vang trời, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô ta.
"Mới sáng sớm đã cãi nhau gì vậy?" Uông Vạn Thiên kéo thân hình mập mạp đi xuống dưới.
"Baba tỉnh rồi sao? Mau đến nhìn nhị tiểu thư mới bị người ta vứt bỏ
của nhà ta đi." Ả ta uốn éo đi đến bên cạnh Uông Vạn Thiên, cũng kéo lấy cánh tay ông ta.
"Giai Trừng, ai bắt nạt con?" Uông Vạn Thiên
gạt tay Uông Giai Vi ra, vội vàng đi lên, lớn tiếng hét: "Chị Trương,
đến giúp nhị tiểu thư lau khô mặt đi."
"Baba con muốn chị lau mặt giúp con, bởi vì chính chị ta hắt vào mặt con." Cô ta cắn răng ác ý nhìn ả ta.
"Giai Vi, sao con lại đối xử với em gái của mình như vậy, con là chị
phải biết chăm sóc em chứ?" Uông Vạn Thiên quát Uông Gia Vi, phải biết
rằng hiện tại Uông Giai Trừng chính là cửa vào nhà quyền thế Hạ gia của
ông ta.
"Baba con nghĩ ba còn chưa biết đại thiếu gia họ Hạ sắp kết hôn."
"Trời ơi, trời ơi, đây là sự thật chăng, sao lại nhanh như thế? Giai
Trừng, sao lại không nói cho ba biết vậy?" Ông ta cao hứng không biết
phải làm gì mới tốt.
"Baba, ba lầm rồi, hạ thiếu gia không có
cưới con gái của ba, là là người mẫu nổi dang Kily kia." Ả ta kéo dài
cái tên Kily, mang theo đắc ý cười nhìn Uông Giai Trừng, chờ trò hay
tiếp theo của cô ta.
"Cái gì? Người Hạ thiên Triệu cưới không
phải là Giai Trừng mà là cái cô người mẫu gì gì kia sao?" hai mắt Uông
Vạn Thiên mở to, không thể tin được hỏi.
"Kily." Ả ta lại lần nữa nhắc lại tên vợ sắp cưới của hạ Thiên Triệu, "Cho nên mới nói, baba,
con gái của ba bị người ta ruồng bỏ, cuộc sống công chúa mà ba cho nó
cũng không thể làm cho nó thành hoàng hậu được."
"Giai Trừng đây là sự thật sao?" Ông ta không chết tâm hỏi.
"Đúng vậy ba ngày nữa Hạ Thiên Triệu sẽ kết hôn, vợ sắp cưới là người
mẫu nổi dang Kily không phải con." Uông Giai trừng phục hồi bình tĩnh
nói.
"Sao mày lại vô dụng như vậy? Thịt ngon tới tay còn để người khác đoạt mất? Tao đặt cho mày cái tên này để làm cái gì a? chẳng lẽ
mày không có lòng muốn giữ chặt Hạ thiếu sao? Hiện tại thì tốt rồi, để
cho người khác đoạt mất, tao còn nuôi mày để làm gì, hừ." Thái độ của
ông ta chuyển 180 độ.
"Baba, nó chỉ là đứa hao tiền tốn của, nó
không làm ra tiền được, nó giống mẹ nó thôi, ngay cả mẹ nó cũng không
bằng ý, để cho người ta chơi chán rồi ném vào xó." Mỗi một câu của ả đều chanh chua ác độc.
"Nhị tiểu thư, để tôi lau giúp cô . . ." chị Trương cầm một cái khăn nóng sạch sẽ đi tới.
"Lau cái gì mà lau, cút sang một bên cho tôi." Uông Vạn Thiên bộ dáng tức giận, thay đổi bất thường.
"Baba, ba hẳn là cho nó trở về căn phòng người hầu của nó đi, nó với mẹ nó nữa." Ả ta giật giây Uông Vạn Thiên, không tin không dìm nó chết
được.
"Baba, lời con còn chưa nói xong." Cô ta tuyệt đối không
tức giận, đối với tất cả phản ứng lúc này, tất cả đều nằm trong dự liệu
của cô ta, cô ta đoán rằng trong gia đình này chỉ có có địa vị mới có
thể khống chế nó.
"Mày còn cái gì nữa mà nói? Lãng phí bao nhiêu
tiền của tao, mau trả lại cho tao, mau cút cho tao, đừng có mà làm
chướng mắt tao."
"Ba ngày sau là hạ thiên triệu cùng Kily kết
hôn, năm ngày sau, là ngày con và nhị thiếu gia Hạ Thiên Cơ hết hôn." Cô ta bình tĩnh nói, mắt đảo qua nhìn Uông Giai Vi.
Như một trận sấm chớp đánh vào trên người Uông Giai Vi.
"Uông giai trừng, mày đang nói cái gì? Mày điên rồi sao? Não mày hỏng
rồi à ? Hạ thiên cơ là người đàn ông của tao, cho dù anh ấy kết hôn cũng chỉ có thể là tao, làm sao đến phiên mày! Mày tính cái gì vậy!" Ả bất
an hét to.
"Tin hay không tùy chị, nhưng là ngay ngày hôm qua,
chúng tôi đã đi lĩnh chứng , chỉ thiếu hôn lễ nữa thôi." Cô ta cười đến
ngọt ngào, rất đắc ý, nhìn thấy khuôn mặt vì tức giận mà méo mó của uông giai vi cô ta muốn hét vang, muốn đem toàn bộ tức giận bao ngày nay xả
ra.
"Mày nói bậy! Mày nói bậy! Mày nói bậy! Tao phải xé cái miệng của mày ra. . . . . ." ả kích động chạy đến bên cạnh cô ta, vươn tay
muốn xé miệng của cô tar a.
"Chị Trương, nhanh đi ngăn Đại tiểu
thư lại, đừng để cho nó nổi điên! Nhanh đi!" Lòng Uông vạn thiên bùm bùm loạn lên, mới sáng sớm đã chịu kích thích như vậy, cả kinh một đợt,
nhưng chỉ cần có thể kết hôn, ở trong mắt ông ta, ai đều giống nhau, chỉ cần có họ Hạ, chính là mã đáo thành công rồi.
Uông Giai Vi giống như phát điên đi đánh cô ta, lại bị người hầu gắt gao tím lại, ả ôm đầu thét chói tai, "Đám hạ nhân chúng màu, buông ra. Chúng mày nên đến mà
túm con tiện nhân Uông Giai Trừng kia kìa."
"Chát." Một tiếng
vang lên, mặt Uông Giai Vi xuất hiện năm đầu ngón tay, người hầu cũng
kinh ngạc, phải biết rằng ở Uông gia không ai có thể động vào ả.
"Mày đánh tao?"
"Đúng tôi đánh chị thì sao? Không phục à?" Uông Giai Trừng hếch cằm, khinh thị, lại một bạt tai nữa tặng cho ả ta.
"Baba, con mới là con gái của ba, ba bảo bọn họ buông ra."
"Giai Vi, con đừng có kích động như vậy, bình thưởng con cũng hay khi
dễ em gái, hiện tại tốt rồi, giải hòa, con mau về nghỉ ngơi đi, không có lệnh của ta, đừng có chạy loạn ra ngoài." Uông Vạn Thiên thay đổi đến
chóng cả mặt.
Uông giai Vi như bị đánh đòn cảnh cáo, mới kịp phản ứng suy nghĩ cặn kẽ, Uông Giai trừng kết hôn cùng Hạ Thiên Cơ, mà hiện
tại ả đang chìm trong giấc mộng muốn có con với Hạ Thiên Cơ.