Edit: Bỉ Ngạn Hoa
+ Beta: Sahara
+ Ngải Châu Bích và Hạ phu nhân chạm vai nhau, trong một khắc, cả hai cùng dừng bước chân.
+ “Ngải Châu Bích, sáng mai tôi cùng Trảm Bằng đi bái kiến vị đại sư kia, hi vọng lần này hết thảy đều thực thuận lợi.” Trong giọng nói bà ta mang đầy ý châm chọc.
+ “Đại tỷ, chị yên tâm, em khẳng định chuyến này sẽ có kết quả, còn về chuyện ngọc bội, em
cũng khẳng định vẫn sẽ có cơ hội tái diễn lần nữa.”Ngải Châu Bích không chút khách khí mà nói.
+ “Cô có ý gì?” Hạ phu nhân đè thấp giọng, trầm thấp quát.
+ “Đại tỷ nói ý gì? Em
không hiểu, cái gì mà ý tứ gì, em chỉ là muốn nghe theo lời đại sư kia
thôi, đánh một khối ngọc đưa cho Băng mà thôi, vì sao đại tỷ nhìn qua
lại đã có vẻ căng thẳng như vậy?” Bà ta ra vẻ mặt ngây ngô mà hỏi.
+ “Ngải Châu Bích, cô tốt nhất đừng có tỏ vẻ.”
+ “Hai ta là ai tỏ vẻ,
chính bản thân đều biết mà!”. Ngải Châu Bích sờ lên ngọc trân châu trên
tai, quay đầu lại không hề để ý tới sắc thái của hạ phu nhân.
+ Đúng lúc này, Uông Giai Trừng đi tới.
+ “Bá mẫu!” Thanh âm của cô vẫn vậy, thật là ngọt ngào, nhìn qua dáng điệu lúc nào cũng nhu mì động lòng người.
+ “Giai Trừng, hôm nay có vui vẻ không?” Hạ phu nhân kéo tay Giai Trừng, thân thiết hỏi han.
+ “Cám ơn bá mẫu, Giai
Trừng kì thực rất vui vẻ! Cháu đến là để cáo biệt, hôm nào có thời gian
sẽ lại đến, thưởng thức cà phê bá mẫu pha, thuận tiện thỉnh bá mẫu chỉ
giáo!” Mỉm cười ngọt ngào, trên khuôn mặt như nở ra hai đóa hoa thẹn
thùng
+ “Đi đi, cháu là một
đứa nhỏ thông minh, bá mẫu nhất định sẽ đối đãi với cháu thật tốt!” Hạ
phu nhân liếc mắt nhìn xung quanh, dán tại tai nàng nhẹ giọng nói: “Chỉ
cần cháu nghe lời.”
+ Uông sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
+ “Giai Trừng hiểu”. Nụ cười của cô lúc nào cũng rất trong sạch.
+ “Về chuyện cháu nói
từng đọc được trong sách nhắc tới ngọc bội này, vậy thì tốt lắm,
nếu có cơ hội, cũng là để bá mẫu xem qua.” Hạ phu nhân cố ý như vô tình
mà nói xong, lôi kéo tay cô ta đi đến cửa lớn.
+ Hai người liền nói chuyện một hồi rồi cáo từ.
+ _______________________
+ Sâu kín tận bên trong khách sạn xa hoa, truyền ra một tiếng thở dốc không ngừng.
+ “Ưm…tình yêu à… quá
tuyệt vời…” Người phụ nữ mười ngón tay gắt gao mà bắt lấy lưng người đàn ông, trên tấm lưng kia dường như lại có dấu vết của một lằn roi.
+ “Thiên Cơ, anh nhất
định đã làm chuyện này với rất nhiều đàn bà rồi phải không?”
Người phụ nữ nằm trong lòng hắn mà hỏi.
+ “Đương nhiên, nếu tôi
không làm với nhiều đàn bà rồi, làm sao có thể khiến em thỏa mãn
và hạnh phúc thế được!” Hạ Thiên Cơ có chút sủng ái mà quát một chút
trên mũi của nàng.
+ Đôi khi, Uông Giai Vi
giống như một con mèo hoang, mãnh liệt mà hấp dẫn, thế nhưng chính là
đôi khi hắn lại quá mức chán ghét con mèo hoang này, quá mức giơ nanh
múa vuốt làm cho đàn ông không tiêu thụ được.
+ “Đào hoa! Anh thật sự đã ngủ cùng nhiều cô gái như vậy?” Uông Giai Vi tận lực duy trì tính tình tốt đẹp của mình.
+ “Nói thật, không đếm
được.” Hắn đúng sự thực mà trả lời, ở F thành này, sự đào hoa của
hắn vô cùng nổi tiếng, hắn không giống với Hạ Thiên Triệu. Nếu Hạ
Thiên Triệu chơi đàn bà ba tháng rồi ném, thì hắn Hạ Thiên Cơ đối
với phụ nữ đều lên giường trước nói chuyện sau. Nếu có thể bầu
bạn thì còn có thể bảo trì được một thời gian, nếu không hài hòa thì sau khi lên giường liền ném. Hắn cương quyết phản đối việc cưới đàn bà
quản lý hắn, trừ khi người phụ nữ này làm cho hắn có ham muốn mãnh
liệt giữ lấy cả đời.
+ “Em đích thực là thuộc dạng gì?” Uông Giai Vi không e dè hỏi, hầu như đây là vấn đề mà
người ta vẫn luôn lo lắng khi kết giao với một người đàn ông. Hạ
Thiên Cơ chính là người đàn ông mà cô ta nhìn trúng, là một người
đàn ông ưu tú lợi hại, là người khiến cô ta ngưỡng vọng. Hơn nữa,
khát vọng chinh phục đàn ông của cô ta không phải chỉ là ở trên
giường.
+ Đàn bà mà Hạ Thiên Cơ tiếp xúc cho đến nay đều chia làm hai loại: một loại là sẽ X, một loại là muốn X.
+ Cả hai loại này, hắn
đều thích; hơn nữa loại thứ hai hắn càng muốn. Hạ Thiên Cơ nhớ rõ lần đó, giữa phòng khách, Uông Giai Vi đã hấp dẫn hắn thế nào, cho tới bây giờ Thiên Cơ cũng chưa có ý tưởng ném cô ta đi.
+ “Phải không? Vậy cho
em biết, anh có bao nhiêu ham muốn?” Uông Giai Vi nâng chân trắng như
ngọc lên, chậm rãi đặt ở bờ vai của hắn mà khiêu khích, ánh mắt yêu mị
mà lặng yên.
+ “Nhiều đến khi em mệt không đứng dậy được.” Hắn lại một lần nữa gợi lên ham muốn.
+ “Thiên Cơ… anh sao lại như vậy… Như vậy là tra tấn người…” Thanh điệu của cô ta run rẩy không
thôi, thân thể của cô ta cũng theo đầu lưỡi của hắn quay cuồng một
trận, run rẩy thức tỉnh.
+ Đến đỉnh điểm kích
tình, Uông Giai Vi đột nhiên giật mình, trên người là khoái cảm như hư
không tập kích, giờ phút này trong đầu cô ta chỉ còn một từ: muốn!
+ Hàn Nhất Nhất tháo tạp dề, đem đĩa đồ ăn cuối cùng bưng lên bàn, xoay người đã thấy Hạ Thiên
Triệu đứng ở dưới ánh đèn, trong ánh mắt giống như thiếu cái gì đó. Cô
cố gắng nghĩ, có lẽ là lời giọng điệu hống hách, hay là vẻ ngoài lạnh
lùng, hay là nụ cười xấu xa?
+ “Tôi không biết anh
thích ăn cái gì, cho nên tùy tiện làm vài món!” Hàn Nhất Nhất đưa bàn
tay bé nhỏ có chút mất tự nhiên mà đùa nghịch.
+ Nhìn thấy dáng vẻ có chút gượng gạo giống như một cô vợ nhỏ của cô, hắn có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
+ “Từ giờ trở đi cô phải nhớ kĩ, tôi không ăn cà, không ăn thịt gà.”
+ “Vâng.”
+ “Còn không đi dọn cơm?” Hạ Thiên Triệu cố ý trêu đùa cô, kiểu trêu ghẹo này làm cho tâm tình của hắn tốt lên rất nhiều.
+ “Tại sao đồ ăn bình
thường như vậy chứ? Chẳng lẽ không đưa tiền cho cô sao?” Hạ Thiên Triệu
có chút mà hờn giận, cho dù là đồ ăn ở nhà, hắn chưa từng nếm qua các
món bình thường như vậy.
+ “Anh ăn thử đi, nếu
như ăn không ngon, lần sau tôi sẽ không làm.” Hàn Nhất Nhất nói cho
chính mình, hắn thật là một công tử bột mà, chỉ là công tử mà thôi, chịu đựng hai tháng, hai tháng sau chuyện gì cũng đều không còn xảy ra nữa.
+ Hắn gắp một miếng đậu
gần nhất đặt vào miệng; Hàn Nhất Nhất theo dõi hắn, ánh mắt mang theo
chờ mong cùng khát vọng có được một đáp án hài lòng của hắn.
+ “Hương vị thế nào?” Cô có chút cấp bách mà muốn biết hắn có vừa lòng hay không.
+ Hạ Thiên Triệu nuốt vào, lúc sau cũng chưa nói gì, gấp thêm một miếng nữa vào trong miệng.
+ “Không nghĩ tới người
phụ nữ này làm những món ăn bình thường lại ngon đến vậy.” Hạ Thiên
Triệu ở trong lòng có chút sửng sốt nho nhỏ.
+ “Lần sau lúc nấu phải
chú ý, nấu khó coi đến vậy, không biết trang trí một chút cho đẹp sao?”
Sau khi ăn no nê, Hạ Thiên Triệu vẫn không quên lấy trứng chọi đá, lời
vừa nói ra, hắn phát hiện hình như bản thân lại nói sai rồi, bởi vì hắn
hình thấy rõ ràng trên vẻ mặt cứng nhắc của Hàn Nhất Nhất.
+ “Vâng, tôi biết rồi!”
Cô chỉ lạnh lùng trả lời lại. Người đàn ông đáng chết, ngay cả món ăn
cũng phải trang trí cho đẹp mắt, mắc mớ gì còn để một kẻ xấu xí giống
quỷ như cô ở bên cạnh chứ.
+ “Ngồi xuống đây!” Giọng nói của hắn có chút áp lực không cho người khác cự tuyệt.
+ “Không, tôi đi quét dọn nhà vệ sinh.” Hàn Nhất Nhất nhất thời kích động, khom người xuống thu dọn bát đũa.
+ “Tôi nói cô ngồi
xuống, thì phải ngồi, không lẽ cô không hiểu lời tôi nói sao?” Giọng nói của Hạ Thiên Triệu càng lúc càng lớn, tại sao cô vẫn không để lời của
hắn nói trong mắt.
+ Hàn Nhất Nhất biết,
người đàn ông này trong mắt người ngoài mãi mãi đều bình tĩnh khác
thường, ở trước mặt cô luôn dễ dàng bộ lộ cảm xúc không ổn định.
+ Cô có chút run rẩy đi đến bên người hắn, tay của hắn kéo một cái, cả người cô liền dựa sát vào người hắn.
+ “Cô rất sợ tôi?” Âm thanh của hắn trầm thấp.
+ “Không, tôi tại sao
phải sợ anh.” Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với hắn, cô khó
tránh khỏi hoảng sợ, hắn luôn đơn độc lạnh lùng như vậy, đặc biệt là ánh mắt đang truyền thông tin của hắn.
+ “Cô đang nói cho tôi
biết, cô sợ tôi, nếu như không sợ tôi, tại sao tay của cô lại lạnh như
vậy chứ, hơn nữa còn có chút run rẩy.” Cô thích nhìn thấy phản ứng sợ
hãi nho nhỏ của cô, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của cô càng làm hắn kiềm
không được muốn khiêu chiến.
+ “Đó chỉ là ảo tưởng của anh.”
+ “Ồ, vậy sao?” Hắn cười tà, vẻ mặt xấu xa. “Tôi quên nói cho cô biết, tôi thích ăn đậu hủ, đặc biệt của cô…..làm đó.”
+ Tiếng cuối của hắn kéo thật dài, tay lại nâng cằm cô lên.
+ “Vâng, tôi nhớ kỹ rồi.” Cô nói với chính mình phải bình tĩnh.
+ “Bây giờ, tôi vẫn muốn ăn.” Giọng nói của hắn tràn đầy mập mờ, tràn ngập khiêu khích.
+ “À! Vậy tôi đi làm!”
Hàn Nhất Nhất vội vàng đứng dậy, thoát khỏi cái nắm tay của Hạ Thiên
Triệu, nhưng hắn lại vươn tay ra chạm đến cái eo nhỏ của cô, xoay người
cô đè lại, ngông cuồng bá đạo nói: “Không cho phép phản kháng.”
+ Cuối đầu hôn lên đôi môi cô, đem toàn bộ lời cô nói nuốt vào trong.
+ Hai tay của Hàn Nhất
Nhất để ở bên ngoài không có chút sức lực để phản kháng, nhưng rất
nhanh, cô nhắm chặt mắt lại, thực ra trong lòng đã sớm biết, nếu như Hạ
Thiên Triệu muốn để cho cô đi, cô chịu chút hy sinh này cũng là chuyện
đương nhiên.
+ Hạ Thiên Triệu cảm
nhận thấy cô đã từ bỏ phản kháng, cám xúc càng thêm tăng vọt, buổi tôi
hôm nay, hắn phải làm cho người phụ nữ lạnh lùng không ai sáng nổi này
từ nay phải mê đắm hắn.
+ Tay của hắn luồn vào
trong áo cô, cả người cô có chút run rẩy, tay hắn lạnh lẽo như băng, so với nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô có sự chênh lệch quá lớn.
+ “Cô sẽ thích nó nhanh thôi.” Giọng nói của hắn trầm thấp mê hoặc, ánh mắt hơi híp lại.
+ Hàn Nhất Nhất nhắm
chặt hai mắt, nói với chính mình đó chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần ngủ
một giấc, khi tỉnh lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
+ Hàn Thiên Triệu nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
+ Hắn rất có kiên nhẫn
cởi từng chiếc cúc áo của cô, cho đến khi một làn da trắng noãn của cô
hiện ra trước mắt hắn, hắn có chút tham lam trằn trọc chỗ phấn hồng của
cô.
+ Một lần lại một lần
hôn lên da thịt của cô, cho đến khi chiếc cúc cuối cùng được mở ra, nụ
hôn của hắn càng chạy xuống bên dưới….
+ Da thịt của Hàn Nhất
Nhất từ trước đến giờ chưa bao giờ được hôn như vậy, âu yếm cùng dịu
dàng này cô không đủ sức chịu đựng. Cô muốn hắn mau mau chấm sứt, cô
chán ghét cảm giác bị hắn thăm dò như thế này.
+ Hạ Thiên Triệu biết
rất rõ, cơ thể của người phụ nữ phải từ từ khai phá, mặc dù hắn không có kiên nhẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn một người phụ nữ không có phản ứng.
+ “Không cần…..không cần nghĩ gì hết, bình tĩnh đi…..” Trong lòng Hàn Nhất Nhất thầm nghĩ, nói
với chính bản thân mình không cần làm theo những ý nghĩ của hắn.
+ Ý chí của cô cho dù
mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần không phải là tản đá, chỉ cần không phải là một người phụ nữ trời sinh có tính lạnh lùng, không màn chuyện đời thì với
việc hoan ái này có thể là đối thủ của người đàn ông sao? Hà Thiên Triệu chỉ cần có đủ kiên nhẫn, không nhanh không chậm, tay của hắn, dọc theo
phần bụng, chạy xuống bên dưới……………….
+ Hàn Nhất Nhất cuối
cùng không nhịn được, đứng mạnh dậy, cả người lùi về phía sau: “Anh
không thể dùng cách này lăng nhục tôi.” Cô hoảng sợ rồi, bởi vì cô sợ
bản thân sẽ giống những người phụ nữ khác của anh, ở trên người hắn trằn trọc mà hầu hạ.
+ “Vậy cô nói xem, tôi
nên lăng nhục cô như thế nào?” Tính tình của hắn dường như rất tốt, một
chút nôn nóng cũng không thở ra trước mặt cô, kéo dài không dứt, cô chán ghét hương vị này, làm cho cô mê man.
+ “Anh………anh thực sự để tôi suy nghĩ………..” Đánh hắn, hai chữ này cô không dám nói ra.
+ “Muốn nghĩ như thế nào?” Hắn dùng sức, kéo cô đặt trên sofa, cơ thể nóng bỏng của hắn đè lên người cô.
+ “Đừng có ép tôi!” Mặt
Hàn Nhất Nhất có chút ửng hồng, cơ thể cô đang biến hóa, cô sợ loại biến hóa của cơ thể này gây cho cô cảm giác sợ hãi. Cô tại sao lại trở nên
như vậy chư? Tại sao lại như vậy? Cô rõ ràng chán ghét người đàn ông
này, chán ghét những chuyện ghê tởm này.
+ Hạ Thiên Triệu lại hôn mạnh lên môi cô, hắn muốn dạy cho cô biết một chuyện, đó là cho dù hôn
như thế nào, sự ngây ngơ của cô làm cho hắn không nhịn được mà muốn cô
ngay lập tức.
+ Mà cơ thể của hắn đang nóng bỏng, cũng từ từ thức tỉnh mạnh mẽ, cơ thể mềm mại và mùi hương
thơm ngát của cô làm cho hắn không khống chế được muốn nhấm nháp thử.
+ Còn cô không cần dùng
bất kỳ sự khiên khích nào, cơ thể hắn cũng đã có phản ứng, và hắn đang
dùng cơ thể nói cho cô biết, hắn cần cái gì…….