Uông Giai Trừng có chút
bất an, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lại nhìn đến ánh mắt của Hạ
phu nhân, cô ta có chút áy náy nói: “Bá phụ, kỳ thực ý của cháu là ngọc
bội dạng vầy có đọc qua trong sách, ý cháu là loại ngọc này quả thực có
thể mua được.” Hạ Trảm Bằng đột nhiên là nhụt ý chí, vẻ mặt như là mất
mát và đau thương; Hạ phu nhân nhìn thấy vẻ mặt này, tâm đột nhiên nhói
đau, đã trải qua nhiều năm như vậy, ông ta một chút cũng không quên,
cũng vẫn nhớ.
+
Ngải Châu Bích nhìn biểu tình trên mặt Hạ Trảm Bằng thấy rằng sự tình không đơn giản như bà ta
tưởng tượng, xem ra khối ngọc bội này đối với Hạ Trảm Bằng có ý nghĩa
không nhỏ, bằng không ông ta sẽ không kích động như vừa rồi.
+
“Dương Tình, tôi không
tìn lần này không hại chết được bà. Cứ ngồi đấy chờ xem, tôi nhất định phải biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra”. Ngải Châu Bích trong lòng
oán hận nghĩ thầm.
+
“Vị đại sư kia là ai?
Vì sao phải đúng là khối ngọc kia mới chịu?” Hạ Trảm Bằng Bằng ôm tia
hi vọng cuối cùng mà nhìn Ngải Châu Bích.
+
“Lão gia, đại sư cho
rằng chữ “An” đại diện cho sự bình yên, mà hoàng ngọc phải là loại quý hiếm, nếu có cả hai yêu cầu kết hợp lại mới là tốt nhất.” Cái gọi
là đại sư thật ra là do Ngải Châu Bích tự biên tự diễn, cho nên giờ có
chút bất an trong lòng.
+
“Nói cho ta biết đại sư
kia danh hiệu là gì, tới ngày mai đi gặp ông ta.” Dù phải đưa ra hình
thù đặc biệt của khối ngọc này, nhưng chỉ cần một tia hi vọng, Hạ Trảm
Bằng cũng không bỏ qua.
+
“Lão gia, vị đại sư này
không dễ dàng gặp người lạ, nếu ông muốn gặp, tôi gọi điện thoại hẹn
trước với bà ta sau đó chúng ta đễn gặp, không lại làm phiền
ba ấy!”. Ngải Châu Bích vội vàng tìm lấy cớ.
+
Hạ phu nhân cũng vội
vàng vào hát bè: “Ngải Châu Bích nói đúng, dù sao vẫn là ẩn nhân tu hành rồi, vẫn là nên hẹn trước, cơm nước xong Ngải Châu Bích hẹn rồi ngày
mai tôi cùng ông đi một chuyến”
+
Ngải Châu Bích ở một bên mang mặt cười phụ họa.
+
Uông Giai Trừng trong
lòng cảm thấy thập phần quái dị: “Tại sao ngọc bội Ngải Châu Bích nói
với ngọc bội mà Hàn Nhất Nhất mang theo bên người lại giống nhau tới
thế? Mà ánh mắt Hạ phu nhân rõ ràng có ý bảo mình không thể nói? Hạ phu nhân vì sao không cho mình nói? Hạ phu nhân cũng đâu biết ngọc bội mình định nói là ngọc bội Hàn Nhất Nhất có? Mà tất cả chuyện này mâú chốt
chính là Hạ Trảm Bằng nghe thấy khối ngọc bội kia, biểu hiện vô cùng
khác thường, đây là có ý gì?”
+
Một loạt vấn đề làm cho
Uông Giai Trừng thật sự quan tâm, từng nghe nhà giàu đều có bí mật, vậy
thì rốt cuộc Hạ gia có gì kì bí? Ngọc bội có phải chính là ngọc bội
kia? Chính là ngọc bội của Hàn Nhất Nhất?
+ Trời ạ, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta thậm chí nghĩ mà sợ hãi.
+ Ở trên có chuyện ở dưới không thể yên.
+ Trong thư phòng, Hạ Hạ Trảm Bằng hút xì gà, một điếu lại một điếu, không thể dừng.
+ “Chân Chân!” Nội tâm ông ta thống khổ mà nghĩ tới hai chữ này.
+ “Bà còn ở nơi này hay không? Nếu còn thì bà đang ở đâu? Bao nhiêu năm như vậy, bà còn
muốn trốn ở đâu?” Mắt Hạ Trảm Bằng chậm rãi mở ra, nụ cười xinh đẹp của
người phụ nữ kia hiện ra, trong suốt ngọt ngào nhưng con ngươi lại
lạnh lùng
+ Lần đầu tiên gặp mặt
là khi Hạ Trảm Bằng bị thương, bà đơn thuần như thiên sứ rơi từ trời
cao xuống, mặc váy vải thô dài trắng noãn, tóc đen tùy ý rơi rụng trước
ngực; dìu ông ta vào một gian phòng nhỏ, cẩn thẩn giúp ông ta để ý miệng vết thương.
+ Cho đến hôm nay ông ta vẫn có thể ngửi thấy một loại hương thơm như hoa, tràn ngập khắp người
bà; dường như bà là một bông u lan trong sạch mọc trên vách núi đen.
+ Mỗi một hình ảnh khi ở chung đều được ghi nhớ trong tâm trí ông ta.
+ Vậy mà bà ta cuối
cùng vẫn không thể tha thứ cho ông, còn ông chung quy không thể vì bà
mà vứt bỏ tất cả, thay đổi tất cả, ông sẽ phải phụ trách Hạ gia, là chủ nhân của các huynh đệ trong Hạ gia.
+ “Chân Chân, là tôi
trước kia đã quá sai lầm. Lúc trước, tôi không phải là không muốn từ
bỏ tất cả mang bà đi. Nhưng, nếu bà thật sự yêu tôi, vì sao không
thể ở lại bên tôi, vì sao không thể cho tôi cơ hội? Ngoại trừ việc
cho bà làm phu nhân danh chính ngôn thuận, tất cả của tôi cũng sẽ đều
là của bà, chỉ có bà mới chiếm được trái tim của tôi, vì sao bà
không hiểu? Chân Chân, Chân Chân.”
+ Hạ Trảm Bằng yêu
người phụ nữ ấy sâu sắc, nhưng bà lại bỏ ông ta mà đi, khiến
ông ta hận bà, hận chính mình. Một người phụ nữ luôn miệng
nói yêu ông, vì sao lại tuyệt tình không nói một tiếng mà bỏ
đi, hơn nữa đã bao nhiêu năm vậy rồi mà một chút tin tức cũng
không có.
+ “Chân Chân!” Đây là cái tên mà cả đời ông ta cũng sẽ không thể quên, lúc nào cũng nhớ đến, lúc nào cũng hận…