Edit: Huyenminhthuong
Beta: Pingki
Hạ THiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cả hai người đau đớn nhìn nhau, vừa mới đây, bọn họ đã thua hẳn rồi.
“Thiên Triệu, bây giờ chúng ta nói chuyện một lần nữa cho dứt khoát đi, không thể đổi ý!” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, có nhu tình mà cũng có đau
đớn.
“Anh có thể chờ, bao lâu cũng được, anh không sợ!” Âm thanh của hắn khàn khàn lộ ra vẻ đau thương
“Không, em không cần anh chờ, em chỉ muốn anh sống thật tốt, khỏe mạnh
vui vẻ mà sống thôi.” Tay cô không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve khuôn
mặt hắn, đường cong cương nghị, bờ môi mỏng, còn có một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, từng nếp nhăn, cô đều lưu luyến không buông tay.
Tay hắn phủ lên tay cô, đưa tay cô đưa tới bên môi mà hôn.
“Anh sẽ tiếp tục sống, khi nào em còn sống, thì anh cũng còn sống, tới
khi em đi rồi anh cũng sẽ đi theo em” Hắn quật cường mà nhìn cô, ánh mắt quấn quýt không hề rời đi.
*Ping ngưỡng mộ anh Triệu quớ
“Thiên Triệu.....” Giọng cô khàn khàn, thanh âm có chút nghẹn ngào,
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng tới quyến rũ em, bởi vì chúng ta đã ước
định rồi”
“Quyến rũ” lẫn nhau, Hạ THiên Triệu chỉ nhìn cô, sợ
rằng sau này không còn cơ hội, hắn phải nhớ lấy khuôn mặt này, nhớ thật kỹ, tạc vào trong đầu, khắc sâu trong lòng.
“Anh đồng ý với
em, được không?” Cô giống như một đứa trẻ bốc đồng, phải nghe được hắn
nói lời hứa hẹn, như vậy cô mới có thể an tâm, tận sâu nơi đáy lòng, cô
lại càng thêm tự trách nồng đậm: “Tha thứ cho em, Thiên Triệu, bởi vì em đẩy tất cả sang cho anh, bắt anh phải đưa ra một lời cam đoan, bởi vì
em sợ em làm không được!”
“Được, em muốn cái gì anh đều đồng ý với em!” Hắn nhẹ nhàng nói, đem cô kéo vào trong lòng mình, gắt gao ôm lấy.
Cô ở trong ngực hắn, hưởng thụ chút ôn tồn săn sóc cuối cùng này, chờ
cuộc phẫu thuật của ba kết thúc, hai người họ chỉ có thể là anh em. Bởi
vì bọn họ đáp ứng Hạ Trảm Bằng, chỉ cần ông làm phẫu thuật, cô cùng
Thiên Triệu cả đời này chính là huynh muội, tuyêt đối không vượt quá
giới hạn này.
Hạ Trảm Bằng sau khi nghe họ hứa hẹn, mới đồng ý
vào phòng mổ, ông sở dĩ bắt họ làm vậy, đơn giản chỉ là vì ông thương
hai người, không đành lòng nhìn bọn họ rơi vào vực sâu không quay đầu
lại được.
.......................................................
Uông Giai Vi lái xe, Uông Giai Trừng ngồi ở ghế phụ, hai người cùng đi tới trước bệnh viện.
“Uông Giai Trừng, mày không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tao!” Uông
Giai Vi bực bội nói, từ ngày hôm qua cho tới bây giờ, phẫn hận trong mắt cô ta chưa hề ngớt chút nào, Uông Giai Vi sở dĩ chịu đựng Uông Giai
Trừng là vì mẹ của cô ta vừa mới tự sát.
“Không làm chuyện gì
thẹn với lòng, cô cần gì phải sợ tôi chứ?” Uông Giai Trừng lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt vẫn sắc bén như trước
“Mày có ý gì?”
“Chính trong lòng cô rõ nhất, cần gì tôi phải nói toạc ra?” Uông Giai
Trừng đối với chuyện mẹ mình tự vẫn, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Uông Giai Vi đột nhiên bẻ tay lái, đưa chân đạp mạnh vào phanh, đem xe
tấp vào bên lề đường, lớn tiếng chất vấn Uông Giai Trừng: “Cái gì mà nói trong lòng tao rõ ràng? Tao nói cho mày biết, mấy ngày nay tao chưa hề
tới bức bách mẹ mày, tuy rằng tao ghét hai mẹ con mày, nhưng cũng không
đến mức đi bức chết bà ta”.
“Cô có cảm thấy chỉ có các người
mới ép mẹ tôi phải tự sát hay không, này rất quan trọng sao? Cô cho rằng hai mẹ con các người có thể thoát khỏi trách nhiệm được sao? Uông Giai
Vi, từ bé tới giờ, tự cô đi hỏi lương tâm mình một chút, cô và mẹ cô đã
làm bao nhiêu chuyện thương tổn mẹ con tôi rồi, vì cái gì mà các người
làm vậy? Vì cái gì mà các người lại độc ác như vậy? Mẹ tôi hiện tại
không còn, các người không phải đang rất vui vẻ sao?” Uông Giai Trừng
không chút yếu thế phản kích.
“Là tao và mẹ tao hiếp đáp hai
người, thế nhưng đây chẳng phải là do hai mẹ con mày tự tìm đến sao? Năm đó mẹ tao cứu mẹ mày, nhưng mẹ mày ngược lại lại đoạt lấy ba tao, cái
gọi là thiện lương của mẹ mày đây sao? Đây là việc mẹ cô báo ân đó sao?
Cứ cho là hiếp đáp cũng được, trả thù cũng được, nhưng không phải là do
mẹ con tao giết mẹ mày, mà là do mẹ mày lương tâm thức dậy, cảm thấy
thật có lỗi với mẹ tao cho nên mới tự sát!”
“Cô đang tự bao biện cho hành vi tội lỗi của mình sao? Mẹ tôi chính là bị các người bức chết!”
“Uông Giai Trừng, mày đừng có cố chấp như vậy được không? Mẹ mày đã
chết, mẹ tao cũng không tốt hơn là bao, bà ấy đã trút bỏ hồng trần mà
xuất gia đi tu, tao cũng không gặp được bà ấy nữa, mà ông già thì sao,
ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm cùng với đám đàn bà ở bên ngoài. Đây là
Uông gia, đây là hai người mẹ của ta, mẹ mày và mẹ tao có ân oán, hai
người chúng ta cũng có ân oán, hai người kia vừa thanh toán xong, còn
của tao và mày mới chỉ bắt đầu thôi.” Uông Giai Vi nói thẳng ra một câu.
“Cô và mẹ cô giống nhau, vĩnh viễn đều ích kỉ và tàn nhẫn như vậy.” Vẻ mặt Uông Giai Trừng âm lãnh, tất cả đều là khinh thường
“Uông Giai Trừng, mày đừng có mà hơi một tí là bày ra cái bộ mặt đó, sự thật đều đã rõ, tao nói lại cho mày hiểu, nếu năm đó mày không đoạt đi
Thiên Cơ của tao, hai chúng ta cũng không đến mức thù hằn như bây giờ,
mày tưởng mày lương thiện cao thượng lắm sao? Mày TMD cũng chỉ như tao
thôi, đều chảy một dòng máu của Uông Gia, đều là ích kỷ tàn nhẫn như
nhau, mày còn dám nói mày chưa từng trả thù tao và mẹ tao sao? Mày dám
nói mày gả cho Thiên Cơ năm đó là vì mày yêu anh ấy sao? Mày chẳng qua
là diễn trò hay hơn, chuyện đã tới nước này rồi, không cần phải tiếp tục diễn trò thế nữa".
Uông Giai Vi lạnh lùng đáp trả, một loạt
chuyện xảy ra từ ngày đến Hạ gia rồi mất đi đứa bé, tiếp đó đến Hạ Thiên Cơ biến thành người thực vật, đến chuyện giữa Uông gia và Hạ gia, ả bắt đầu dần dần nhìn thấu những toan tính này nọ trong lòng những người
xung quanh.
“Tôi giả bộ với cô, còn cô thì thế nào? Hai ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, cô đừng nghĩ là cô thắng, chúng ta đến
cuối cùng ai chết còn chưa biết đâu”
“Tao nhắc nhở này, ngày
mai đã là ngày thứ ba, nếu đến lúc đó mày không chịu làm, tao đây sẽ
không khách khí với mày nữa!” Uông Giai Vi hung hăng áp bức.
Uông Giai Trừng nhìn Uông Giai Vi, hai người bốn mắt trừng nhau, ai cũng xem người kia không thuận mắt, ánh mắt tràn đầy cừu hận.
.....................................................
Khi mọi người trong Hạ gia đều đang tụ tập ngoài hành lang bệnh viện,
từ phòng phẫu thuật truyền ra tin tức, cuối cùng cuộc phẫu thuật của Hạ
Trảm Bằng đã thành công mĩ mãn.
Tin tức vừa truyền ra, có người vui mừng có người sầu thảm, người buồn chính là chị em nhà họ Uông, cứ
như vậy, hai người bọn họ vốn đang ôm hy vọng lấy được phần di sản của
nhà họ Hạ, nhưng hạ Trảm Bằng lại không chết, vậy thì số di sản này coi
như tuột khỏi tay rồi.
Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu nhìn
nhau mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại không nén được chua sót, nhưng dù đau đớn thế nào cũng đáng giá, dù sao ba cũng là người mà hai người họ
thật sự yêu thương
Uông Giai Trừng nhìn hai người kia ăn ý,
trong lòng không nhịn được một trận đau đớn, cảm giác như tất cả mọi
người ai cũng phản bội cô ta(cho chết), thậm chí ngay cả mẹ cũng bỏ cô
ta mà đi.
Sau ngày Hạ Trảm Bằng giải phẫu thành công, cũng chính là ngày cuối cùng trong kì hạn Uông Giai Vi đưa cho Uông Giai Trừng.
Uông Giai Vi nghĩ đến qua ngày hôm nay, ả sẽ có được cuộc sống mới của
mình, nhưng lại không nghĩ đến, buổi sáng ngày hôm nay, tất cả báo chí
đều là tin tức về công ty Uông thị, điều này khiến Uông Giai Vi và Uông
Giai Trừng đều kinh hồn bạt vía.