Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Uông Giai Vi hưng phấn càng thêm vui vẻ.
"Uông Giai Trừng, mày đợi đi, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao,
mày cướp đi cái gì, tao sẽ đoạt lại cái đó." Ả oán hận mà thề trong lòng
Ả đứng ở trong hoa viên, một mình hưởng thụ vui thích, chỉ là, có người đứng sau ả, thật muốn đá cho ả một cái ngã xuống đất, hung hăng mà giẫm lên đá.
"Uông Giai Vi." Cô ta đứng đằng sau ả, lạnh lùng mà gọi tên.
Ả nghe tiếng quay đầu lại, vừa thấy là cô ta, nhịn không được vỗ mặt mà cười. "À. . . hóa ra là mày, mày đứng ở sau tao muốn làm gì đây."
"Uông Giai Vi, chị đừng quá đáng, người hầu đang nhìn, cẩn thận chị về
sau không được nói." Cô ta lạnh lùng hung hăng mà trừng mắt quan sát ả.
"Tao không hiểu mày đang nói cái gì. Tao yên lành, tại sao muốn nói
không được? Đây là mày nguyền rủa tao sao? Như vậy tao sẽ bị kích động,
cục cưng trong bụng tao sẽ không vui." Ả uất ức nhìn Uông Giai Trừng,
trong lòng cười đến mức càng tùy tiện, hiện tại, mọi thứ rốt cục đảo
ngược, ả muốn xem Uông Giai Trừng ở Hạ gia từng bước một mất đi địa vị,
đến lúc bị ả đuổi ra cửa lớn Hạ gia.
"Ở đây có hai chúng ta,
chị không cần phải giả ngây giả dại, chị hôm nay ở cùng mẹ nói gì đó,
trong lòng chị biết rõ, không cần tôi phải nói rõ." Nếu muốn người khác
không biết thì đừng có là, mà ả nói với Ngải Châu Bích kia một hồi, đúng lúc không khéo bị cô ta nghe được toàn bộ, cô ta ngay lúc đó, thật muốn xông lên phía trước cho ả hai cái tát, mà cô ta phải nhịn, bởi vì cô ta biết, Ngải Châu Bích thà rằng tin Uông Giai Vi cũng sẽ không tin cô ta, bởi vì cô xuất thân hèn mọn, còn có bà ta cho tới bây giờ luôn có thành kiến với cô ta.
"Uông Giai Trừng tiểu thư, tôi nói gì sai sao?" Ả ta hỏi lại Uông Giai Trừng.
"Có sai hay không, chính chị lại không biết?"
"Mẹ hỏi tao xuất thân của mày, tao nói mẹ mày hồi trước bị người buôn
lậu bán sang Canada làm kỹ nữ, tao không bịa đặt chứ?" Ả nói liền một
câu rồi nhìn về phía cô ta
Uông Giai Trừng không thể phản bác, chỉ có thể nắm chặt bàn tay nhỏ bé
"Mẹ của mày sau khi gặp được mẹ của tao, mẹ tao nhận mẹ mày làm người
hầu, mà mẹ mày lại quyến rũ cha của tao trở thành bà hai, tao nói dối
sao?"
"Trong hai người chúng ta, có phải tao cùng Thiên Cơ qua
lại trước phải không, tao là bạn gái quang minh chính đại, mà mày lại
chen chân theo tao đoạt đi người đàn ông tao yêu nhất, tao bịa đặt sao?"
"Mày gả cho Hạ gia, chẳng lẽ không phải vì địa vị Hạ gia sao? Nếu không phải, mày từ đầu theo Hạ thiếu hẹn hò, chỉ là vẻn vẹn vài ngày chuyển
biến, Hạ thiếu muốn kết hôn người phụ nữ khác, mày lập tức gả cho Thiên
Cơ, tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì mày sử dụng thủ
đoạn sao? Việc này không phải tao bịa đặt chứ?"
Uông Giai Vi từng bước một mà chất vấn cô ta.
"Nếu mày yêu Thiên Cơ, mày làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy
không ngừng tìm đàn bà ở bên ngoài, ở nhà với anh ấy mặc kệ không hỏi
chứ? Cái này, tao có bịa chuyện không?"
Ả làm cho Uông Giai Trừng á khẩu không trả lời được.
Uông Giai Trừng nhìn thấy ả cười đắc ý, biết ả giờ phút này có bao
nhiêu hưng phấn, mà cô ta lại giống như một con cá trên tay ả, ả cầm
dao, bất cứ lúc nào đều có thể một nhát chém chết cô ta.
" Tôi nghĩ không phải giải thích gì với chị, sự thật là trong lòng chị có gì , tôi đều biết rõ."
"Đúng vậy, tao chính xác là như vậy, mày hay đố kị mà thôi, đố kị tao
xuất thân tốt hơn, đố kị tao được nhiều đối đãi tốt hơn, đố kị người đàn ông ưu tú của tao, bởi vì mày đố kị nên sinh hận, muốn cướp đi tất cả
của tao, chỉ là thật không ngờ thứ mày đoạt đi cũng chỉ là cái xác mà
thôi."
"Uông Giai Vi, chị đừng được đằng chân lên đằng đầu, nếu không phải chị với mẹ chị gây sự, nếu không phải hai người không tha
chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể lại trở thành đối địch, tất cả này,
đều là chị chuốc lấy, nếu chị muốn đánh tôi thật, cũng không có chuyện
dễ dàng như vậy." Trong con ngươi Uông Giai Trừng lóe lên tia kiên định, trận chiến này, cô ta nhất định sẽ không làm cho mình thua, cô ta nhất
định phải cười đáp cuối cùng.
"Không, Giai Trừng, là em hiểu
lầm, chị thật sự không có gây sự, chị thật sự chỉ là quá yêu quá yêu
Thiên Cơ, chị biết chị có thai với anh ấy, trong lòng em không vui,
nhưng xin em nhất định phải bao dung chị, được không, coi như chị cầu
xin em, chị xin em đừng so đo nữa, để chúng ta cùng nhau yêu Thiên Cơ,
được không?" Uông Giai Vi đột nhiên rơi lệ đầy mặt, hai tay loạng choạng cầu xin Uông Giai Trừng tha thứ.
"Chị làm gì thế, chị buông
ra, chị điên rồi!" Theo bản năng Uông Giai Trừng nhẹ nhàng vung tay lên, Uông Giai Vi đột nhiên ngã xuống đất.
"A. . . A. . ." Ả ôm bụng lớn tiếng kêu lên
Uông Giai Trừng không dám tin tất cả những gì mình nhìn thấy, cô ta không dùng lực, cô ta nhớ rõ ràng cô ta không dùng lực.
"Giai Trừng, em vì cái gì phải như vậy? Cho dù em xem chị là người
dưng, nhưng chị hiện tại đang mang đứa nhỏ của Thiên Cơ, em tại sao
không thể dễ dàng tha thứ ?" Ả ôm bụng, nét mặt đau đớn.
Uông
Giai Trừng còn chưa lấy lại tinh thần, thân thể của cô ta bị lực mạnh mẽ có lực kéo mình quay lại, đón ngay hai cái tát mạnh.
"Mẹ. . ." Uông Giai Trừng ôm mặt, nhìn đến Ngải Châu Bích, cô ta hiểu được toàn
bộ, trách không được Uông Giai Vi thay đổi nhanh như vậy, trách không
được cô ta đẩy nhẹ đã ngã trên mặt đất, thì ra là thế. "Giai Vi, con bị
thương sao? Mau nhanh gọi bác sĩ đến xem." Bà ta thân thiết hỏi Uông
Giai Vi
"Thật xin lỗi, chị không nên tự mình không chú ý như
vậy, chị hẳn là càng thêm cẩn thận, là chị không tốt, chị không nên làm
cho trong lòng em không thoải mái, chị biết đều là chị sai." Uông Giai
Vi mang theo khuôn mặt đầy nước mắt nhìn qua thiếu vài phần kiêu ngạo
cùng cả vú lấp miệng em, lúc đầu phải giả bộ mềm yếu nói với cô ta, cũng là chuyện thật dễ dàng.
"Giai Vi, con đừng nói chuyện, ngàn
vạn lần đừng nhúc nhích, bây giờ mẹ liền cùng con đi kiểm tra, về phần
cô, chờ sau khi kiểm tra tôi sẽ trừng trị!" Hai chữ "trừng trị" cuối
cùng, nói nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ đã chán ghét cô ta, hiện tại
lại càng xem càng không vừa mắt, xem thế nào cũng không thoải mái.
Uông Giai Trừng muốn giải thích, cuối cùng chỉ là há miệng thở dốc, cái gì đều không nói, cô ta biết, giải thích của cô ta vĩnh viễn đều là
sai, vĩnh viễn cũng không thể trở thành đúng ở trong suy nghĩ bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ cùng dìu nhau đi, cô ta hiểu được một chút, Uông Giai Vi lúc này đây, tuyệt đối là muốn đuổi cô ta ra khỏi Hạ gia
"Uông Giai Vi, tôi không thể nhanh như vậy liền thua, thua ở lúc bắt
đầu, không có nghĩa là tôi sẽ thua lúc cuối." Ở trong lòng cô ta nhắc
nhở cho chính mình, cho dù dùng hết tất cả thủ đoạn, cô ta nhất định
không thể thua.
Uông Giai Vi vừa diễn rất hoàn mỹ, Ngải Châu
Bích đã đứng về phe ả, trước tiên ả nói với Hạ Thiên Cơ, Uông Giai
Trừng không đáng một đồng, hơn nữa làm Uông Giai Vi bị thương cùng ủy
khuất gấp bội.
Địa vị Uông Giai Trừng ở Hạ gia cũng đã bị ảnh
hướng nhất định, tất cả mọi người đều hướng về Uông Giai Vi, đem ả chăm
sóc như bảo bối, mà tất cả điều này, cũng đều là bởi vì Ngải Châu Bích
che chở, điều này làm cho cô ta không thể không ý thức được tầm quan
trọng của mẹ chồng trong gia đình, sống chung với mẹ chồng không tốt,
hậu quả có thể nghĩ, mà cô ta, ngay từ đầu, liền thua trận vậy phải mở
quân bài quan trọng.
Cô ta ôm Hạ Chính Dương, trong lòng một trận khó chịu.
"Mẹ, không khóc không khóc!" Tiểu Chính Dương dường như cảm nhận được mẹ nó không vui, nỉ non mà an ủi
"Chính Dương, cục cưng của mẹ!" Thanh âm của cô ta hạ thấp, kiềm nén mà gọi, ở Hạ gia, cô ta hiện tại duy nhất có thể ỷ lại chỉ có Hạ Chính
Dương.
"Mẹ, tại sao mẹ lại buồn, con nghe bà nội nói, về sau mẹ mới sẽ cho Chính Dương một đứa em trai, như vậy Chính Dương còn có bạn
chơi." Đứa nhỏ khanh khách cười, một chút cũng không ý thức được bạn mới này sinh ra mang cho nó không chi có một người em trai, một người bạn
chơi, càng nhiều chính là cạnh tranh
Uông Giai Trừng nghe được Hạ Chính Dương ngày đó thực sự nói, lòng của cô ta càng hoảng sợ
Nhìn Chính Dương, bụng Uông Giai Vi đã dần dần to lên, cô ta dường như
hiểu được, chiêu bài duy nhất của cô ta cũng sẽ theo đứa con trong bụng
Uông Giai Vi sinh ra mà chậm rãi mất đi địa vị, mà loại tình huống này
không phải không có khả năng xảy ra.
"Chính Dương. . . Chính
Dương. . . Con sẽ có em trai, nếu con thích, mẹ có thể sinh cho con một
đứa em trai, hoặc là em gái cũng có thể." Cô ta cười lớn, trong lòng lại từng đợt chua xót.
"Được. . . được. . . Chính Dương muốn em
trai, Chính Dương muốn em gái. . ." Nó vui vẻ vỗ tay, lớn tiếng cười,
hoàn toàn không biết em trai cùng em gái trong thế giới ngưởi lớn ý
nghĩa gì, mà nó với mẹ nó có ý nghĩa gì, mẹ mới sinh em trái với em gái
sẽ có ý nghĩa gì.
Uông Giai Trừng cùng đứa con cười càng lúc càng lớn, trong lòng lại có một chút trầm xuống.
"Nếu Uông Giai Vi sinh con trai thật, như vậy về sau Chính Dương. . ."
Uông Giai Trừng nghĩ đến đây, trong lòng một trận rét run, "Không. . .
Không thể, địa vị Chính Dương không thể bị ảnh hưởng, nhưng là Uông Giai Vi tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà buông tha mẹ con cô ta, cô ta muốn
thắng ngay từ đầu, như vậy cô ta sẽ không thua, sẽ không thể làm cho ả
lại thắng tiếp nữa
Ánh mắt của cô ta càng ngày càng lạnh lẽo, một loại ý nghĩ đáng sợ ở trong đầu của cô ta bắt đầu nảy sinh.
Ở Hạ gia, buổi tối sau tuần trăng mật 20 ngày, Hạ Thiên Triệu trở về
biệt thự Hạ gia, điều này làm cho Hạ Trảm Bẳng cảm thấy bất ngờ, càng
làm cho Hạ phu nhân vui mừng.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy hắn, lại
một trận đau đầu, từ buổi tối hôm trước đến đêm nay, biến mất sau bốn
ngày, hắn đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn vào ánh mắt của cô, vẫn không
thân thiết như vậy.
Mà cô, còn phải ở trước mặt người Hạ gia,
thể hiện một màn săn sóc chồng, bộ dáng ôn hòa thuần hậu, theo Hạ Thiên
Triệu xuất hiện ở Hạ gia, một khắc xuất hiện ở trước mặt cô, cô biết hắn muốn bắt đầu "Trả thù"
Review chap sau:
“Cha, về sau chỉ
cần không có việc bận, không có việc lớn gì, con sẽ về nhà.” Hắn đột
nhiên cầm tay Hàn Nhất Nhất ở dưới bàn, mang theo khuôn mặt tươi cười
nói với bố mẹ."