Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 429: 429: Triệu San Ni





Một người trong đó cười giả dối đi đến: “Cô bé, sao em lại ngồi một mình ở đây, trời sắp tối rồi theo bọn anh về nhà nhé?”
Tô Vũ Đồng không để ý tới bọn họ, quay về một phía ngồi xuống.

Thấy thế, cả hai lập tức tiến tới tóm cô lại.

Dẫu sao Tô Vũ Đồng cũng là một cô gái, lại ngủ mê man tám tháng, thân thể rất suy yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của hai tên lưu manh này, rất nhanh cô đã bị khống chế, cô sốt ruột hô to một tiếng: “Cứu mạng!”
Khi cô vừa thốt lên, hai tên lưu manh mới biết cô không bị nhược trí, trong lòng có hơi sợ, nhưng chuyện cũng đã làm rồi, cô cũng thấy diện mạo của bọn họ, nếu thả cô ra cô báo cho cảnh sát là không hay.

Thế là hai người trao đổi ánh mắt một cái, quyết định vẫn bắt cô đi.

Lúc hai tên lưu manh vẫn còn đang lôi kéo Tô Vũ Đồng ra khỏi ghế, Cố Triều Tịch xuất hiện, từng cú đấm trực tiếp khiến cho hai tên côn đồ kia bị đánh đến mức nằm bò trên mặt đất.

Hai người nhìn thấy đã gặp phải kẻ khó chơi thì không dám ở lại nữa mà vắt chân lên cổ chạy mất.

Cố Triều Tịch bước đến chỗ Tô Vũ Đồng đang sợ hãi, hỏi: “Cô à, cô không sao chứ?”
Tô Vũ Đồng nhìn anh ta với đôi mắt tỏa sáng, trong lòng trào dâng một niềm phấn khích, mở miệng lên tiếng gọi: “Triều Tịch!”
Cô thế nào cũng không nghĩ đến bản thân vậy mà gặp anh ta ở đây.

Thật tốt quá, chắc chắn anh ta biết mình!
Cố Triều Tịch nghe thấy Tô Vũ Đồng gọi mìnhthì tim có chút mềm nhũn, nhưng vẫn giả bộ như không biết cô, dùng ánh mắt lạ lẫm hỏi cô: “Cô à, cô biết tôi sao?”
Xin lỗi Vũ Đồng, bởi vì tôi quá yêu em, không muốn mất đi em cho nên đã hợp tác với Chu Lệ Đồng.

Xin em tha thứ cho tôi.


Tô Vũ Đồng thấy anh ta nhìn mình với ánh mắt giống như bọn Nghiên Nghiên, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác khó chịu, mũi chua xót, rơm rớm nước mắt nhìn Cố Triều Tịch.

Vì sao ngay cả anh ta cũng không nhận ra mình?
Cố Triều Tịch thấy cô khóc, lòng ngực rất khó chịu, siết chặt nắm tay nói: “Đã trễ thế này trên đường rất không an toàn, nếu cô đã biết tôi, tôi đưa cô về nhà nhé, cô sống ở đâu?”
Tô Vũ Đồng lắc đầu, đáng thương nhìn Cố Triều Tịch: “Triều Tịch, bây giờ tôi không có chỗ ở, anh có thể sắp xếp chỗ ở cho tôi được không?”
Triều Tịch là người tốt, là bạn tốt của cô, bây giờ cô chỉ có thể nhờ vả anh ta trước.

Cố Triều Tịch nghe thấy lời cô nói, đáp lại: “Tôi đưa cô đến khách sạn.


Tuy rằng anh ta rất muốn trực tiếp đưa cô về nhà, nhưng lại sợ bản thân biểu hiện quá rõ ràng khiến cho cô hoài nghi, cho nên đành phải nói đưa cô đến khách sạn.

Tô Vũ Đồng hít hít cái mũi, rất đơn thuần nói ra một câu: “Tôi không có tiền.


Tiền của San Ni đã bị cô dùng hết, hôm nay chú Ngô cho cô ba trăm tệ nhưng mới bị hai tên côn đồ kia xé nát mất rồi.

Bây giờ Triều Tịch không biết mình, đưa đến khách sạn cô cũng hông có tiền trả, cái này cần phải nói với anh ta.

Cố Triều Tịch cười ấm áp: “Không sao, tôi sẽ giúp cô trả tiền phòng.


Trong tám tháng cô đang mê man này, anh ta đã lặng lẽ đến nhìn cô vài lần, mỗi lần thấy người của Chu Lệ Đồng tiêm thuốc làm cho cô ngủ mê man, anh ta đều rất đau lòng, rất nhiều lần anh ta suýt chút nữa đã mang cô về, nhưng đều bị Chu Lệ Đồng ngăn cản.


Anh ta vốn nghĩ đợi sau khi Chu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần kết hôn, anh ta nhất định sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ tại El Salvador, nhưng thật không ngờ cô lại lén trở về.

Cô ngủ suốt tám tháng này, tiền ở đâu ra.

Tô Vũ Đồng nghe Cố Triều Tịch nói, trái tim nguội lạnh từ trưa đến giờ mới bắt đầu ấm lên, nói một câu: “Tôi đói bụng, anh có thể dẫn tôi đi ăn không?”
Trong mấy ngày này, ngoại trừ ăn chút bữa ăn trên máy bay ra thì cô chưa ăn gì.

Vốn thân thể cô đã không tốt lắm, bây giờ có chút hạ đường huyết và cảm thấy chóng mặt.

Cố Triều Tịch đúng là biết rõ tình hình thân thể của cô, mặc dù người của cô ở El Salvador nhưng cứ hai tháng anh ta sẽ cử người lẻn vào nhà San Ni để kiểm tra thân thể cô.

Nghe cô nói đói bụng, vội vàng nói chữ: “Được!” Sau đó đưa cô lên xe của mình, đến khách sạn.

Dẫn cô đi ăn tại nhà hàng của khách sạn, Cố Triều Tịch đưa cô về phòng.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đã trả ba ngày tiền phòng rồi.


Cố Triều Tịch nói xong liền quay người đi.

Bây giờ anh ta không thể biểu hiện quá nhiệt tình, phải giữ khoảng cách thích hợp.

Hiện tại biết cô ở chỗ này, về sau anh ta có thể tạo ra nhiều cơ hội sống chung với cô hơn nữa.


Tô Vũ Đồng thấy anh ta sắp đi, vội vã hỏi một câu: “Anh không hỏi tôi tên là gì sao?”
Bước chân của Cố Triều Tịch dừng lại, trái tim hơi nghẹn, quay người lại nói: “Vừa rồi lúc tiến hành thủ tục giấy tờ nhập cư ở quầy lễ tân, tôi thấy qua thẻ căn cước công dân của cô, cô là người gốc Hoa ở El Salvador tên là Triệu San Ni.


Đây là thân phận mới anh ta chọn cho cô từ thông tin mà Chu Lệ Đồng cung cấp, làm sao anh ta không biết bây giờ cô tên gì?
Anh ta biết rõ ràng thay đổi thân phận của cô như vậy rất là tàn nhẫn, nhưng mà anh ta thật sự không còn cách nào.

Anh ta cam đoan sau này sẽ để cô quay về làm Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nghe anh ta gọi mình là Triệu San Ni, đáp lại: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi trông hơi giống một người à?”
Cố Triều Tịch thấy cô muốn hỏi mình để tìm chứng cứ, đáp lời: “Tôi không phủ nhận rằng cô thật sự giống với cô ấy ở một số điểm, nếu không vừa rồi khi cô bị hai tên côn đồ bắt nạt, tôi cũng sẽ không bất chấp mà tiến lên cứu cô như thế, nhưng chứng minh thư có thể chứng tỏ cô không phải cô ấy, cô là Triệu San Ni.


Nghe anh ta nói vậy, Tô Vũ Đồng kích động: “Triều Tịch, chúng ta đúng là bạn bè tốt nhất, anh thật sự cho rằng tôi là Triệu San Ni sao?
Trên đời này người của cô hiểu biết nhất là Triều Tịch, chẳng lẽ anh ta thật sự không có cảm giác gì sao?
Vẻ ngoài của một người có thể thay đổi, nhưng thói quen và phong thái không thay đổi được, anh ta thật sự không nhận ra sao?
Cố Triều Tịch sợ mình mềm lòng, lập tức nghiêm mặt, không vui nói: “Cô Triệu San Ni, trước đây cũng có cô gái rất giống bạn tôi đến tìm tôi, mục đích của các người tôi đều biết, cô không cần dùng giọng điệu quen thuộc này với chuyện với tôi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây, nếu sau này có khó khăn gì cô có thể gọi cho tôi, xin đừng giả làm cô ấy nữa!”
Nói xong, anh ta ném danh thiếp xuống và rời đi.

Tô Vũ Đồng thấy anh ta rời đi lập tức đuổi theo, nhưng anh ta đã vào thang máy rồi.

Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, Tô Vũ Đồng dừng lại.

Quên đi, cái này không thể trách mọi người không biết cô, chỉ trách người muốn hại cô đã thiết kế cẩn thận, tình huống nào cũng đoán trước được.

Xoay người, cô trở về phòng mình.


Sáng ngày hôm sau, cô đến nhà họ Tô.

Tất cả mọi người không biết cô nữa, cô không tin ông nội cũng không biết cô.

Ông nội đã nhìn cô lớn lên!
Tô Vũ Đồng đầy tự tin đi đến trước cửa lớn nhà họ Tô, bấm chuông cửa, người gác cổng lập tức đi đến, nhìn cô hỏi: “Cô gái, cô tìm ai?”
Tô Vũ Đồng thấy người giúp việc cũng không nhận ra cô, nói: “Tôi là bạn của cô chủ nhà các người, tôi đến thăm hỏi ông nội Tô.


Gác cổng nghe xong, nói: “Cô đợi một chút, tôi đi báo một tiếng.


“Được.


Tô Vũ Đồng đáp lại một câu, liền kiên nhẫn chờ.

Mấy phút sau người giúp việc chạy về, mở cửa lớn và nói với cô: “Mời cô vào.


“Cảm ơn!”
Sau khi Tô Vũ Đồng cảm ơn liền tiến vào cửa lớn của nhà họ Tô, một đường đi vào.

Trong nhà ông nội Tô vẫn ngồi trên xe lăn, thầy Vương đứng ở một bên, mẹ Trương và bảo mẫu đang quét dọn.