Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 412: 412: Duyên Phận Kỳ Diệu





Trong đám cưới truyền thống của Giang Thành, có phong tục thừa nhận người thân và cặp đôi mới cưới phải dập đầu với người lớn vào ngày cưới.
Bà Cung chính là người gốc Giang Thành, bây giờ bà đã thừa nhận cô ấy rồi, chính cô ấy cũng nên hành lễ với bà.
“Được rồi, anh sẽ nghe lời em.” Cung Thiếu Dương tao nhã cười.
Sau khi xem xong phòng của họ, bọn họ lại đến xem phòng của Lạc Lạc.
Căn phòng của Lạc Lạc được trang trí đặc biệt thú vị, chủ yếu là tông màu hồng.

Bên trong đặt đầy các loại đồ chơi sang trọng, còn có một số dãy váy công chúa và quần áo nhỏ.

Trần Nghiên Nghiên rất thích.
Mẹ chồng chỉ trong một ngày một đêm đã bố trí hai gian phòng tốt như vậy, có thể thấy là bà rất chăm chút quan tâm đến bọn họ.

Trong lòng Trần Nghiên Nghiên rất xúc động.
Cung Thiếu Dương thấy cô ấy sắp khóc, cười ôm lấy cô ấy:
“Bà xã, cảm động thế này thì sau này có thời gian rồi em khóc cũng được.”
Anh hiểu rất rõ mẹ mình, khi không thích một người thì dù dao có cứa vào cổ, bà ta cũng sẽ không thích.

Nhưng khi đã thích một người thì nhất định sẽ đào tim đào phổi cẩn thận tỉ mỉ mà làm cho người đó.
Trần Nghiên Nghiên cười cười, cảm động nói:
“Từ nhỏ em đã không có mẹ rồi.

Nhìn thấy những thứ này em thật sự nhịn không được.”
Chú dù rất yêu thương cô ấy nhưng ông vẫn là đàn ông, không hiểu được lòng con gái.
Cung Thiếu Dương cười nói:
“Được rồi, về sau không phải em cũng có mẹ rồi sao? Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xuống đi.”
“Được rồi!”
Trần Nghiên Nghiên lau nước mắt, rồi đi xuống lầu cùng với Cung Thiếu Dương.
Bọn họ vừa đến phòng khách, họ đã nghe thấy tiếng thông báo của người giúp việc từ bên ngoài:

“Thưa bà chủ, viện trưởng Trần và gia đình bà Mộ đang ở đây rồi ạ.”
Trần Nghiên Nghiên nghe người giúp việc thông báo, mỉm cười nhìn Cung Thiếu Dương hỏi:
“Anh thông báo cho chú sao?”
Cô ấy vốn dĩ đang định đi gặp chú mình trong vài ngày tới.
Cung Thiếu Dương đáp lại:
“Nếu là bữa cơm đoàn viên, làm sao có thể thiếu chú được chứ?”
Bà Cung cười nói:
“Mẹ cũng nên đi gặp thông gia, Nghiên Nghiên mau cùng mẹ đi ra ngoài tiếp bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên bà gặp mặt chính thức chú của Trần Nghiên Nghiên, bà ta không thể mất phép lịch sự được.
Trần Nghiên Nghiên rất vui khi nghe mẹ chồng nói sẽ đích thân đến đón chú, cô nhanh chóng nói:
“Dạ mẹ!”
Nhìn thấy hai người đi về phía cửa, Cung Thiếu Dương cũng lập tức đi theo.
Bà Mộ vừa xuống xe liền thấy bà Cung ra tới, bà ấy mỉm cười duyên dáng kêu một tiếng:
“Tử Lan!”
Bà Cung mỉm cười bước đến bên bà ấy:
“Jenny, lâu lắm rồi tôi mới gặp lại bà, bà vẫn rạng rỡ như vậy.”
Bà Mộ trở lại:
“Cũng thế cũng thế, bà cũng không phải mặt mày vô cùng rạng rỡ à?”
“Đúng đúng đúng!”
Bà Cung tâm trạng rất vui vẻ, bà ta bật cười khi nghe những lời này của bà Mộ.
Lúc này, viện trưởng Trần đã đậu xe xong, ông ấyy mở cửa bước xuống xe.
“Chú ơi!”
Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương thấy ông ấy đến, hai người lập tức bước lên đón.
“Nghiên Nghiên, Thiếu Dương.”
Viện trưởng Trần mỉm cười gọi họ.
Bà Cung thấy thế, liền mỉm cười nói với bà Mộ:
“Tôi đi đến chào viện trưởng Trần một tiếng.”

Bà Mộ nói:
“Đi đi.”
“Được!”
Bà Cung mỉm cười và bước đến chỗ viện trưởng Trần:
“Viện trưởng Trần, xin chào! Tôi là mẹ chồng của Nghiên Nghiên.

Tôi sớm nên đến thăm ông lâu rồi.

Tôi thật là thất lễ quá.”
Viện trưởng Trần biết trước đó bà Cung không đồng ý cuộc hôn nhân giữa Nghiên Nghiên và Thiếu Dương, nhưng bây giờ bà ta đã muốn mở lòng.

Ông ấy cũng không cùng bà so đo, bèn hiền hoà nói:
“Bà Cung không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà, bây giờ không phải đã gặp mặt rồi sao.”
Chỉ cần Nghiên Nghiên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, người chú như ông ấy có thể làm bất cứ điều gì.
Bà Cung thấy viện trưởng Trần hiền hòa như vậy, bà Cung cảm thấy có chút xấu hổ vì trước đó bà ta đã nghi ngờ ông ấy, bà ta nói:
“Đúng vậy, ông nói đúng quá, mời ông vào nhà.”
Có một câu nói xưa thật hay, trăm nghe không bằng một thấy.

Trước đây bà ta đã quá tin tưởng vào Chu Lệ Đồng, cho nên mới có thể hiểu lầm bọn họ.
Cứ tưởng viện trưởng bệnh viện tâm thần hẳn là một nhân vật khó tính, nhưng thật sự bây giờ là bà ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Vâng, mời bà.”
Viện trưởng Trần nho nhã lễ độ gật gật đầu.
Khi đoàn người bước vào nhà, bà Cung vội vàng mời mọi người ngồi xuống.
Viện trưởng Trần đã lâu không thấy Lạc Lạc vui vẻ như vậy.

Ông ấy nhận lấy cô bé từ trong tay của người giúp việc.


Ông ấy ngồi một bên trêu chọc cô bé.

Niệm Niệm thấy thế ngay lập tức chạy đến chơi cùng Lạc Lạc.
Trần Nghiên Nghiên thấy mọi người đều ngồi xuống lập tức đi pha trà.
Thấy vậy, Ái Lệ Ty lập tức nhờ người giúp việc đến giúp đỡ cô ấy.
“Mợ chủ cả, cô cứ đi tiếp khách, những việc nhỏ này cứ để chúng tôi làm là được.”
Từ khi bà chủ thu xếp bố trí phòng vào tối hôm qua, đám người giúp việc đã biết mợ chủ này này là danh xứng với thực nên vô cùng kính trọng.
Trần Nghiên Nghiên không làm giá chút nào.

Cô ấy ân cần nói với người giúp việc:
“Không sao, chúng ta cùng nhau đi.”
Là con dâu của nhà họ Cung, cô ấy nên đi chào hỏi tiếp khách.

Hơn nữa những người có mặt ở đây hôm nay chính là những người có quan hệ thân thiết nhất với cô ấy cơ mà.
“Vâng!”
Nhìn thấy nụ cười của cô ấy rất thân thiện, trong lòng của người giúp việc có ấn tượng rất tốt với cô ấy, liền ở một bên hỗ trợ.
Sau khi uống trà xong, mọi người bắt đầu trò chuyện, trong nhà bếp đang tất bật để nấu bữa tiệc lớn vào tối nay.
Tô Vũ Đồng nắm lấy tay Trần Nghiên Nghiên, cười nói:
“Nghiên Nghiên, tớ mừng cho cậu lắm đấy.”
Cô có thể thấy bà Cung đang muốn mở lòng với Nghiên Nghiên.

Từ thái độ của bà với chú Trần có thể thấy, cô biết rằng bà ấy thực sự chấp nhận Nghiên Nghiên.

Cô thực sự vui mừng cho cô ấy từ tận đáy lòng.
Sau vài năm, cô ấy cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.
Trần Nghiên Nghiên cười nói:
“Vũ Đồng, tớ có được ngày hôm nay là nhờ có sự giúp đỡ của cậu và Chân Hi đó.”
Nếu không có họ, chắc chắn cô ấy sẽ không thể kiên trì đến ngày hôm nay.

Có lẽ cô ấy đã bỏ cuộc từ lâu rồi, làm sao sẽ có thể một nhà đoàn tụ như hôm nay chứ.
Tô Vũ Đồng bật cười khi nghe cô ấy nhắc đến Chân Hi:

“Cậu và Chân Hi thực sự có duyên đấy.

Cả hai đều là người mà tớ đã gặp ở bệnh viện tâm thần, cả hai đều là bạn tốt nhất của tớ.

Bây giờ cả hai đều là chị em dâu với nhau, thật là quá kỳ diệu.”
Trần Nghiên Nghiên nói:
“Ai nói không phải, tớ cũng cảm thấy rất kỳ diệu.

Cậu có nhớ khi cậu giới thiệu tớ với cậu ấy, mặc dù chỉ là qua màn hình, nhưng ngay khi nhìn thấy cậu ấy, tớ đã thích cậu ấy ngay.

Đây quả đúng là định mệnh đấy.”
Suy cho cùng, số phận của họ đều là do Vũ Đồng mới có được.
Vũ Đồng chính là ngôi sao may mắn của họ.
“Chính là định mệnh, Nghiên Nghiên, lời nói của cậu thật sự rất hay, đến đây nào, chúng ta lấy trà thay rượu.”
Tô Vũ Đồng cười nâng tách trà lên.
“Cụng ly!”
Trần Nghiên Nghiên dùng tay mình chạm vào tách trà của Tô Vũ Đồng, hai người cười cùng nhau uống cạn ly trà.
Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Dương nhìn thấy người phụ nữ của họ vui vẻ hạnh phúc như vậy, trên mặt hai người đều mang ý cười trầm thấp.
Đúng bảy giờ, Cung Thiếu Vũ và Thôi Chân Hi đến nơi, trên tay họ còn mang theo rất nhiều quà tặng.
Cung Thiếu Vũ đưa Thôi Chân Hi đến trước mặt bà Cung, anh ấy liếc mắt nhìn bà Cung hô một tiếng:
“Mẹ ơi!”
Sau đó anh ấy đặt những thứ trong tay mình trước mặt bà Cung như bảo bối, lộ ra hai chiếc răng nanh, cười nói:
“Mẹ à, đây là sản phẩm chăm sóc da mà Chân Hi mang tận từ Paris về cho mẹ đấy, còn có chiếc túi Hermes được ưa chuộng nhất trong mùa này nữa.”
Bà Cung nghe thấy Cung Thiếu Vũ nói, bà ta nhìn Thôi Chân Hi nói:
“Cảm ơn con.”
Chân Hi không ngờ không gặp bà ta mấy ngày nay, bà già kì lạ này lại trở nên dịu dàng như vậy.

Cô ấy hơi ngạc nhiên nói:
“Bác gái thích là được ạ.”
Tối hôm qua, Thiếu Vũ nói với cô rằng mẹ anh đã chấp nhận Thiếu Dương và Nghiên Nghiên, cô ấy vẫn còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ có vẻ là sự thật.