Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 371: 371: Cô Quá Kiêu Ngạo Rồi





Chính bản thân cô ta còn đang loạn cào cào mà còn ảo tưởng muốn dạy dỗ cô sao? Cô ta nghĩ mình là ai chứ?
Còn lâu cô mới chịu thua cô ta.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Hạ Tuyết Oánh nói vậy với Vũ Đồng thì không thể nhịn được nữa.

Cô đứng dậy cầm lấy cốc nước hất lên mặt cô ta.
“Hạ Tuyết Oánh, cô quá kiêu ngạo rồi.

Cô cho rằng những người khác đều giống như cô, không có đạo đức, không có đầu óc, không biết xấu hổ hay sao?”
Cô ta là người đã phá hoại gia đình cô.

Cô ta còn không biết xấu hổ lại ở đây sỉ nhục bạn bè của cô.

Con người này thật sự quá vô liêm sỉ.
Vũ Đồng và Cố Triều Tịch là hoàn toàn trong sạch, sao có thể để cho cô ta mắng chửi chứ.
Hôm nay, Hạ Tuyết Oánh hẹn gặp Trần Nghiên Nghiên là muốn sỉ nhục cô.

Sau đó, cô ta tìm cách kích động cô ly hôn với Cung Thiếu Dương.

Nhưng cô ta không ngờ đến, giữa chừng lại xuất hiện Tô Vũ Đồng.

Hiện tại, cô ta còn bị Trần Nghiên Nghiên hất nước vào mặt nữa.

Trong lòng cô ta vừa không phục vừa tức giận.
Đã khi nào cô ta phải trải qua thiệt thòi như thế này.

Cô ta đứng dậy nhìn Trần Nghiên Nghiên nói: “Hay lắm! Cô nói rất đúng nhưng thế thì sao chứ? Cho dù tôi đây không có đạo đức, không có đầu óc, không biết xấu hổ thì Cung Thiếu Dương vẫn cứ thích tôi mà không thích cô đấy.
Cô có biết anh ấy nói về cô thế nào với tôi hay không? Anh ấy nói cô không hề thú vị gì cả.

Anh ấy nói cô ở trên giường giống như khúc gỗ, anh ấy đã chán cô từ lâu rồi.

Bình thường anh ấy cũng lười chạm vào một ngón tay của cô.


Trần Nghiên Nghiên, cô đúng là thất bại.

Là một người phụ nữ, tôi thật sự thương cảm cho cô.”
Vì tiếp cận Cung Thiếu Dương mà cô ta đã dụng tâm theo dõi anh ấy trong một khoảng thời gian.

Mỗi ngày, anh ấy phải đến khuya mới về nhà.

Dựa vào những hiểu biết của cô ta về Cung Thiếu Dương thời còn đi học, cô ta đoán đã lâu rồi Cung Thiếu Dương chưa chạm vào Trần Nghiên Nghiên.
Anh ấy là người đàn ông thuần khiết.

Anh ấy đã làm ra chuyện có lỗi với Trần Nghiên Nghiên thì tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.
Trần Nghiên Nghiên nghe được lời nói chói tai của Hạ Tuyết Oánh thì cả người cứng ngắc.

Trong lòng chao đảo, giống như bị dao sắc cứa vào lòng.
Cô chưa bao giờ nghĩ thì ra bản thân mình lại khiến Thiếu Dương cảm thấy khó chịu như vậy.
Cô nhớ tới đêm hôm ấy, cô lột trần tất cả đứng trước mặt anh ấy.

Hiện tại, tâm trạng của cô đã suy sụp.
Tô Vũ Đồng thấy sắc mặt đau khổ của Trần Nghiên Nghiên thì tức giận nhìn Hạ Tuyết Oánh: “Cô câm ngay miệng lại cho tôi.”
Hạ Tuyết Oánh thấy phản ứng của hai người bọn họ thì nguôi giận.

Cô ta lập tức tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tại sao tôi phải câm miệng lại chứ? Hôm nay tôi muốn nói cho mấy người biết rõ sự thật.
Trần Nghiên Nghiên, Thiếu Dương cũng đã chán ghét cô như vậy rồi.

Tại sao cô vẫn còn mặt dày mày dạn không muốn ly hôn với anh ấy chứ? Cô còn muốn làm gì anh ấy hả? Cô đừng có ảo tưởng anh ấy sẽ trở về bên cạnh cô nữa.

Chuyện này là không có khả năng.”
Trần Nghiên Nghiên nghe được lời nói chắc chắn của Hạ Tuyết Oánh thì sắc mặt cô trắng bệch.
Tô Vũ Đồng vội vàng đỡ lấy cô, nghiêm mặt lạnh lùng nói với Hạ Tuyết Oánh: “Hạ Tuyết Oánh, cô cứ yên tâm.

Chúng tôi chắc chắn sẽ không để cô vừa lòng.


Cô muốn bọn họ ly hôn thì hiện tại, tôi nói cho cô biết, kiếp sau hay kiếp sau sau nữa cũng không thể nào.

Cô sẽ mãi mãi là tiểu tam không thể gặp người, chỉ biết ở trong chỗ tối giống như loài chuột thôi.”
Tô Vũ Đồng nói xong thì nhìn Trần Nghiên Nghiên: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Tuyết Oánh rõ ràng là muốn ép Trần Nghiên Nghiên phải ly hôn.

Cô tuyệt đối không để cho cô ta có thể thực hiện được.

Cô ta là cái thá gì chứ?
Ly hôn hay không cũng không phải do Hạ Tuyết Oánh nói.

Cái này phải do Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên quyết định.
Hiện tại, trong lòng Trần Nghiên Nghiên rất khó chịu.

Cô nghe thấy Tô Vũ Đồng nói đi thì cũng đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
Hạ Tuyết Oánh bị Tô Vũ Đồng làm cho tức giận muốn chết.

Cô ta cầm tách cà phê ném xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Tô Vũ Đồng, cô xen vào chuyện của người khác thì cô cứ chờ đấy cho tôi.
Cô ta xoay người lại, trở về chỗ ngồi.

Hạ Tuyết Oánh vươn tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm tìm số của Cố Nhã Nhã rồi nhấn gọi.
Trước đây hai người vẫn thường xuyên chơi với nhau nên khá thân quen.

Lần trước cô ta có nghe ba nói Cố Nhã Nhã đã đến công ty của Tô Vũ Đồng gây chuyện.

Chứng tỏ Nhã Nhã rất ghét Tô Vũ Đồng.


Hiện tại, vừa hay cô ta có thể liên lạc với Nhã Nhã.
Cô ta một thân một mình thì sức lực có hạn.

Nếu có thêm Cố Nhã Nhã thì việc xử lý Tô Vũ Đồng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ như thế cô ta nhanh chóng gọi điện thoại.
Sau khi Cố Triều Tịch điều Tiểu Hạ đi thì cũng không tự mình tới giám sát Cố Nhã Nhã mà cử vệ sĩ đi theo cô ta.
Mỗi ngày, Cố Nhã Nhã đều bị vệ sĩ theo sát.

Cô ta đi đâu thì vệ sĩ sẽ đi theo đó.
Hiện giờ đã thi xong, cô ta cảm thấy rất buồn chán.
Đúng lúc cô ta buồn chán thì nhận được điện thoại của Hạ Tuyết Oánh.

Cô ta vui vẻ nghe điện thoại: “Chị Tuyết Oánh.”
Hạ Tuyết Oánh mỉm cười khi nghe thấy cô ta vẫn nhận mình là chị: “Nhã Nhã à, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, em có muốn uống một tách cà phê với chị không?”
Cố Nhã Nhã còn đang cảm thấy buồn chán, khi nghe cô ta nói câu này đã hào hứng nói: “Có ạ, có ạ.

Chị đến chỗ em đi.

Em đang ở Starbucks.”
“Được, chút nữa gặp nhau nhé!.”
Hạ Tuyết Oánh nói xong, khóe miệng cô ta khẽ nâng lên nụ cười lạnh lùng, cô ta bỏ lại khoảng bảy trăm nghìn rồi đi tìm Cố Nhã Nhã.
Tại Starbucks.
Cố Nhã Nhã đang một tay chống lên má, một tay khuấy tác cà phê trên bàn.

Dáng vẻ của cô ta nhàn nhã đợi Hạ Tuyết Oánh tới.

Đằng sau cô ta là hai vệ sĩ vẫn đang đứng quan sát.
“Nhã Nhã!”
Vệ sĩ đứng bên cạnh Cố Nhã Nhã quá nổi bật.

Hạ Tuyết Oánh vừa bước vào cửa của Starbucks đã nhìn thấy.

Cô ta mau chóng gọi Nhã Nhã.
“Chị Tuyết Oánh!”
Nhã Nhã đợi người một lúc lâu cuối cùng cũng thấy Hạ Tuyết Oánh thì vui vẻ.

Cô ta đứng lên vẫy tay với Hạ Tuyết Oánh.

Vệ sĩ đã đi theo Cố Triều Tịch nhiều năm nên cũng biết Hạ Tuyết Oánh.

Bọn họ cũng không ngăn cản cô ta đi tới đây.
Hạ Tuyết Oánh ngồi đối diện với Cố Nhã Nhã, cô ta nở nụ cười trong trẻo nói: “Đã lâu không gặp, Nhã Nhã của chúng ta đã lớn hơn nhiều rồi.

Xinh đẹp đến mức chị suýt không nhận ra nữa.”
Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên nên Hạ Tuyết Oánh hiểu rõ, Cố Nhã Nhã thích nghe người khác khen mình.

Vì thế mà vừa ngồi xuống cô ta đã khen ngợi Cố Nhã Nhã.
Loại cô chủ bốc đồng như này thì đầu tiên phải tâng bốc cô ta lên cao.

Chỉ có khi lên cao rồi cô ta mới có cảm tình với mình.
Cố Nhã Nhã cười nói: “Nào có đâu, dù em có xinh đẹp cũng làm sao bằng được chị Tuyết Oánh chứ.

À đúng rồi, chị muốn uống đồ uống gì?”
Hạ Tuyết Oánh trả lời: “Cho chị trà sữa.”
Cô ta vừa mới uống cà phê rồi, không nên uống nhiều.
Cô Nhã Nhã nghe thấy vậy thì giúp cô ta gọi trà sữa.
Sau khi Hạ Tuyết Oánh uống hai ngụm trà sữa, cô ta cầm cốc hỏi Cố Nhã Nhã: “Mẹ của em đã đi nước ngoài rồi.

Có phải hiện tại em đang ở cùng Tổng giám đốc Cố không?”
Họ thường chơi với nhau khi còn nhỏ, Nhã Nhã đối với Cố Triều Tịch có chút khác thường, cô ta đã nhận ra điều đó.

Nếu không Nhã Nhã cũng sẽ không tới gây phiền toái với Tô Vũ Đồng.
Cố Nhã Nhã lắc đầu buồn bã nói: “Không có.”
Chẳng những bọn họ không ở cùng một chỗ mà đã nhiều ngày rồi anh trai cũng chưa tới thăm cô ta.
Cô ta muốn tới tìm anh thì lại không dám.
Thấy cô ta khó chịu, Hạ Oánh Tuyết hỏi: "Tại sao thế, từ trước đến nay, Tổng giám đốc Cố vẫn luôn yêu thương chiều chuộng em mà.

Làm sao có thể không sống chung với em được? Giữa hai người có phải đã xảy ra hiểu lầm gì phải không?"
Cố Nhã Nhã nghe được lời của cô ta thì đau lòng nói: “Chị Tuyết Oánh, anh trai em đã không còn là anh trai trước kia nữa rồi.

Anh ấy đã bị một người phụ nữ tên là Tô Vũ Đồng quyến rũ.

Nguyên nhân khiến mẹ của em phải đi ra nước ngoài là do bị Tô Vũ Đồng làm hại.”