Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 367: 367: Đánh Chết Thằng Nhóc Đó





Bốn người đó đang ở trong quán bar, thứ mà họ cần luôn là thể diện mà giờ lại bị một cô gái uy hiếp như vậy, nếu bọn họ còn thỏa hiệp thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Tên đàn ông có râu quai nón đi đến, giật điện thoại di động của Hạ Tuyết Oánh "Bộp!" vứt xuống đất, hung dữ nói: "Gọi cảnh sát? Cô cứ thử xem!"
Hạ Tuyết Oánh nhìn thấy tên có râu quai nón ném điện thoại của mình đi, cô ta lập tức tức giận, giơ tay tát anh ta một cái: "Đồ chó mắt mù, anh có biết tôi là ai không hả? Dám đánh người của tôi, còn dám ném điện thoại của tôi như vậy! "
Tên râu quai nón chưa bao giờ bị một người phụ nữ tát vào mặt, anh ta tức giận nói với ba người phía sau: "Đánh chết thằng nhóc đó cho tao!"
Không phải cô ta đang bảo vệ tên kia sao?
Vậy thì càng phải đánh.
Anh ta muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ này là ai!
Trong quán bar này chưa có người nào dám không nể mặt anh ta, con đàn bà này thật không biết trời cao đất dày là gì!
Cô ta sẽ phải hối hận vì sự kiêu ngạo của mình!
Nghe tên râu quai nón ra lệnh, cả ba lập tức nhặt chai bia trên bàn lao vào đánh Cung Thiếu Dương.
Khi nhìn thấy điều này, Ni Tử cười khoái chí, trong lòng càng thêm mong đợi sự thảm bại của của Cung Thiếu Dương.
Vừa rồi anh khiến cô ta vô cùng xấu hổ, bị đánh chết cũng đáng lắm!
Cô ta mang dáng vẻ như thể đang xem một vở kịch.


Bên kia, Cung Thiếu Dương bị đạp vào chân, anh trở thành người chịu trận, hai người phía sau cầm chai rượu đập “Choang” một tiếng! Đập vào đầu anh ấy, máu chảy ròng ròng, hai hàng máu tươi chảy xuống khuôn mặt anh, cảnh tượng trước mắt khiến người ta sợ hãi.
Hai mắt Cung Thiếu Dương tối sầm lại, tức giận đấm vào tên vừa ra tay với mình.
"Thằng nhóc, coi như mày gan to, bị như vậy mà vẫn không ngã! Bọn mày, xông lên đánh cho tao!"
Được lệnh của râu quai nón, ba người lập tức xông lên đánh Cung Thiếu Dương.
Hai tay làm sao có thể đánh lại sáu tay, Hạ Tuyết Oánh sợ Cung Thiếu Dương xảy ra chuyện, cô ta liền cúi xuống nhặt lại điện thoại, bấm gọi cảnh sát: " Alo, tôi muốn báo Cảnh sát, tôi đang ở quán bar Mị Sắc.

Có một nhóm người đang bao vây đánh bạn trai tôi, các anh mau đến nhanh một chút!"
Thấy Hạ Tuyết Oánh thật sự dám gọi cảnh sát, tên râu quai nón chỉ vào cô ta hung dữ nói: "Con đàn bà thối tha, cô lợi hại, cô có giỏi thì nói cả họ tên của mình ra đây?"
Nếu hôm nay anh không thể giết bọn họ, không có nghĩa hôm khác cũng không được!
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy tên râu quai nón đang mắng mình, cơn tức giận của cô ta đột nhiên nổi lên, cô ta nhìn anh ta nói: "Tên của tôi, anh không xứng để hỏi, còn nếu anh muốn báo thù thì cứ đến thẳng Tập đoàn Đại Phong tìm tôi!"
Bố cô ta người của Tập đoàn Đại Phong, ông ấy sẽ không để người dưới tay mình chịu thiệt thòi.
Nếu anh ta không biết tốt xấu gì, cô ta không ngại tiễn anh ta lên đường.
Khi nghe cô ta nhắc đến tập đoàn Đại Phong, tên râu quai nón tái xanh mặt, vẻ kiêu ngạo của anh ta biến mất ngay lập tức, lập tức gọi mất anh em rời đi.
Tên tuổi Tập đoàn Đại Phong chỉ đứng sau Tập đoàn Hoa Thành, ở Giang Thành này họ có quyền lực to lớn, tuyệt đối không phải dạng tầm thường mà những nhân vật nhỏ bé như bọn họ động tới được.

Vừa rồi, bọn họ đúng là mắt mù mà!
Ny Tử nhìn thấy đám người tên râu quai nón và biến mất, vì sợ Hạ Tuyết Oánh nhìn thấy, cô ta ngay lập tức trốn lủi vào đám đông.
Cung Thiếu Dương thấy bọn họ đi hết rồi, anh ấy cũng chẳng muốn ở lại nữa, bước thẳng ra khỏi quán bar Mị Sắc.
Hạ Tuyết Oánh thấy anh rời đi như vậy, liền đuổi theo, chặn anh ở cửa quán bar: "Cung Thiếu Dương, ngay cả một tiếng cảm ơn anh cũng không nói sao? Tôi vừa mới cứu anh đó!"
Thật là tức chết mà, nửa đêm nửa hôm cô ta chạy đến đây, vậy mà anh không những chẳng thèm nhìn còn coi cô ta như không khí.
Nếu cô ta đến muộn thì không biết anh còn bị đánh thành bộ dạng nào rồi.
Đúng thật là không biết tốt xấu gì mà!
Cung Thiếu Dương nghe xong lời nói của cô ta, thản nhiên nói: “Tôi bảo cô cứu sao?” Sau đó mặc kệ cô ta, đi thẳng về phía trước.
Người mà anh không muốn gặp nhất lúc này chính là cô ta, nhưng lại trùng hợp hết lần này đến lần khác, lại gặp cô ta ở đây.
Nhìn thấy cô ta, anh càng thấy có lỗi với Nghiên Nghiên hơn.
"Cung Thiếu Dương! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!"
Hạ Tuyết Oánh rất không cam tâm, nhanh chóng đuổi theo, mang vẻ mặt tủi thân nhìn anh.
Cung Thiếu Dương không muốn quan tâm đến cô ta, xoay người đổi hướng.
"Anh đứng lại đấy cho tôi.”

Hạ Tuyết Oánh kéo lấy tay anh, ngăn anh rời đi.
Cung Thiếu Dương cáu kỉnh hất tay cô ta ra, hỏi: “Cô muốn làm cái quái gì!"
Lần trước, anh đã nói rất rõ ràng rồi, tại sao cô lại tới quấy rầy anh!
Hạ Tuyết Oánh thấy anh đối với mình hung dữ như vậy, nước mắt lập tức trào ra: "Anh nói tôi muốn làm gì? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tôi có thể làm gì anh? Tôi chỉ lo lắng cho anh, đầu của anh vẫn đang chảy máu kìa!"
Sự quan tâm đúng lúc có thể thu hẹp khoảng cách giữa mọi người, đây là một trong những cách làm vô cùng hiệu của của cô ta, cô ta không tin rằng Cung Thiếu Dương sẽ thờ ơ.
Nhưng Cung Thiếu Dương chỉ lạnh lùng đáp: "Tôi không cần cô chăm sóc, tạm biệt!"
Thấy anh đối xử với mình như vậy, Hạ Tuyết Oánh rất tức giận mắng: "Cung Thiếu Dương, anh là đồ khốn nạn, anh bắt nạt em, nhưng em không trách cứ anh.

Vậy mà bây giờ anh còn đối xử với em như vậy, lương tâm của anh có phải bị chó tha đi rồi không?"
Vì anh ấy quá lạnh lùng, cô ta chỉ còn có thể dùng cách trách mắng.
Dù cho thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thể thoát khỏi cô.
Khi nghe thấy lời nói này của cô ta, Cung Thiếu Dương liền dừng chân: "Hạ Tuyết Oánh, tôi đã nói sẽ bù đắp cho cô rồi, bây giờ đừng đi theo tôi nữa!"
Anh ấy không bận tâm những người khác nghĩ gì về mình, trong lòng anh ấy chỉ có Nghiên Nghiên.
Anh đã có lỗi với cô một lần, anh không thể có lỗi thêm lần thứ hai nữa.
Đối với Hạ Tuyết Oánh, đó không phải là điều anh muốn, anh chỉ có thể nói xin lỗi.
Hạ Dịch Dương tức giận nhìn Cung Thiếu Dương: “Bồi thường? Cung Thiếu Dương, anh nói ra nhẹ nhàng như vậy sao! Khi anh ức hiếp tôi, anh có từng nghĩ đến tình cảm của tôi không? Trong mắt anh, sự trong trắng của tôi bị coi rẻ như vậy sao? Tôi là kẻ tham lam tiền bạc sao?"

Cung Thiếu Dương rất khó chịu, thấy cô ta nói năng càng ngày lúc càng nói đi xa, anh không muốn nói nữa nên nhấc chân bỏ đi.
Hạ Tuyết Oánh thấy anh lại định đi, cô ta tức giận đến mức trực tiếp lấy túi xách đánh vào đầu anh.
Lúc trước, Cung Thiếu Dương bị hai chai bia đập vào đầu, bây giờ lại bị cô ta đánh như vậy, anh ấy liền ngất xỉu ngã xuống đất.
Hạ Tuyết Oánh sợ hãi, nhanh chóng cúi xuống nhìn anh.
Đưa tay xuống dưới mũi anh ấy, thấy anh vẫn còn hơi thở, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi số cấp cứu, vừa ấn xong số, cô ta đột nhiên dừng lại, xóa hết, nhập lại số khẩn cấp của Bệnh viện Nam Thành.
Xe cấp cứu đưa Cung Thiếu Dương đến bệnh viện Nam Thành, tình cờ y tá trưởng là người đứng ra sơ cứu.

Cô ấy thấy Hạ Tuyết Oánh ở bên cạnh Cung Thiếu Dương suốt chặng đường, rồi cứ nắm tay anh không buông, lập tức quan tâm, hỏi: "Xin chào, cô với bệnh nhân có quan hệ gì? Chúng tôi cần phải ghi chép lại.

"
Cung Thiếu Dương và Nghiên Nghiên đã kết hôn rồi, tại sao ba giờ sáng anh ta lại ở bên những người phụ nữ khác?
Cô gái này kéo tay anh ta thân mật như vậy, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Hạ Tuyết Oánh tiếp cận Cung Thiếu Dương là vì nhắm đến vị trí bà chủ của nhà họ Cung, cô ta còn cố ý đưa Cung Thiếu Dương đến Bệnh viện Nam Thành, vì vậy cô ta không hề trốn tránh, đáp lại: "Tôi là người yêu của anh ấy."
Trước đây cô ta đã kiểm tra hồ sơ của Trần Nghiên Nghiên và biết rằng cô là y tá ở đây, vì vậy cô ta không ngại những người này giúp cô ta truyền tin, nếu Trần Nghiên Nghiên đích thân đến thì càng tốt.
Nghe câu trả lời của cô ta, Y tá trưởng không khỏi kinh ngạc, sau khi vào phòng cấp cứu cùng Bác giúp Cung Thiếu Dương băng bó xong xuôi, cô ấy liền tìm một nơi vắng vẻ và gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên.