Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 366: 366: Một Mình Ngồi Uống Rượu Có Biết Bao Buồn Phiền





Mộ Diệc Thần nghe vậy liền hiểu tại sao Tô Vũ Đồng yêu cầu anh tìm người theo dõi Cung Thiếu Dương, hóa ra là vì Nghiên Nghiên.
Hai người giống như chị em ruột thịt vậy, cô ở lại để an ủi cô ấy cũng không sai.

Dù anh rất nhớ cô, nhưng vì tình bạn này, anh đành phải để cô ở bên cạnh an ủi Nghiên Nghiên.
Nghĩ vậy, anh liền nói: "Vậy em cứ ở bên cạnh cô ấy đi, anh lập tức cử người đi tìm Thiếu Dương, ngày mai anh sẽ tới gặp em."
"Ừm, tốt quá, vậy em cúp máy đây, ngày mai gặp lại."
Lúc này, Tô Vũ Đồng đang rất lo lắng cho Trần Nghiên Nghiên, sau khi cúp máy, cô liền quay xe trở về.
Cung Thiếu Dương không trở lại phòng khám, anh ấy đi đến quán bar Mị Sắc.
Lúc này, anh ấy đang rất đau khổ, anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe mình mà gọi ra một đống rượu rồi hung hăng uống.
Anh ấy chỉ mong rằng đêm đó chỉ là một giấc mộng.

Bây giờ, anh ấy uống say rồi, đến khi tỉnh lại, anh vẫn sẽ là người trong sạch, là người có thể xứng đáng với Nghiên Nghiên.
Tuy Mộ Thiếu Dương không phải là anh chàng siêu đẹp trai như Mộ Diệc Thần nhưng chắc chắn hơn hẳn người bình thường, dáng vẻ say rượu thần sầu, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người đẹp.
Sau khi nhìn kỹ, một người phụ nữ đã nhận ra anh ấy.
Bác sĩ nổi tiếng của Giang Thành uống rượu say khướt, đây có thể nói là một cảnh tượng hiếm thấy, cô ta lập tức giơ điện thoại lên quay cảnh tượng này lại.
Sau quay xong, cô ta đã đăng tải ngay lên mạng và kèm theo dòng chữ: Đây là bác sĩ đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, nhưng có vẻ tối nay anh ấy không được vui cho lắm, các bạn có muốn tôi đến an ủi anh ấy không?
Ngay sau khi cô ta đăng video nhỏ này lên, lượt thích đã tăng lên liên tục, các bình luận đều khuyến khích cô ta đi.

Thấy nhiều lượt thích và bình luận như vậy, cô nàng liền nở mày nở mặt, trả lời: Nếu có hơn trăm lượt chia sẻ và hơn năm trăm lượt thích, tôi sẽ qua đó!
Vì cảm thấy hứng thú nên sau khi thấy bình luận của cô ta, ai nấy nhiều nhanh chóng ấn thích và chia sẻ.
Hạ Tuyết Oánh có thói quen lướt điện thoại buổi tối, cô vừa vuốt liền thấy đoạn video này của Cung Thiếu Dương.

Nhìn thời gian và địa điểm, cô ta lập tức từ trên giường bật dậy, mở tủ lấy một chiếc áo váy màu đỏ thay vào.

Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất để trang điểm, sau đó lấy túi sách chạy ra ngoài.
"Tuyết Oánh, nửa đêm rồi con còn đi đâu vậy?"
Hạ Vinh vừa cùng khách hàng trở về nhà, nhìn thấy con gái ăn mặc rất đẹp bước ra ngoài, lập tức nghiêm túc hỏi.
“Bố, con có một việc rất quan trọng, bố cứ để mặc con đi, bố cứ ngủ trước đi ạ!” Hạ Tuyết Oánh nói xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Cung Thiếu Dương lại uống rượu, cô ta đã thả câu anh mấy ngày, cô ta tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ khác ra tay trước.

Đêm nay là thời điểm gặp mặt tốt nhất, nhất định không thể bỏ lỡ, không chừng lại có thể ngủ cùng anh thêm lần nữa.
Thấy cô ta vội vàng đi như vậy, Hạ Vinh lập tức mở cửa nhìn theo bóng lưng của cô rồi la lớn: "Con bé thối thây này, con nói cái gì vậy hả? Bố là bố của con, sao lại không được quản giáo con, con mau trở về cho bố."
Tuy không phải là là con gái nhà giàu có quyền thế gì nhưng cô ta là con gái của Hạ Vinh, ông ta giữ một vị trí quan trọng trong Tập đoàn Đại Phong, làm sao ông có thể để con gái mình ra ngoài quậy phá được? Ông ấy đã định sẵn kế hoạch tương lai cho cô rồi, đợi đến khi bà chủ trở về, ông sẽ giới thiệu con gái cho bà chủ.
Chẳng phải bà chủ luôn lo lắng Tổng giám đốc Cố và Tô Vũ Đồng ở bên nhau sao? Con gái của ông ấy bây giờ xinh đẹp như vậy, lại còn đi du học, bà chủ nhất định sẽ rất hài lòng.
Mà lúc này, Hạ Tuyết Oánh đang nghĩ về Cung Thiếu Dương, cô ta không trả lời, lập tức lên xe phóng đến quán bar Mị Sắc.

Cơ hội dành cho những ai đã có chuẩn bị, vị trí bà chủ của nhà họ Cung cô ta đã nhắm sẵn rồi.
Nhìn thấy Hạ Tuyết Oánh không để ý đến mình, Hạ Vinh tức giận, ngay cả bộ râu cũng không khỏi cong lên, ông ta trừng mắt, mắt một câu: "Đứa con gái ngốc!”
Tại quán bar Mị sắc, người phụ nữ vừa đăng một đoạn video nhỏ, số lượng lượt chia sẻ và lượt thích tăng lên không ngừng, mọi người nhao nhao thúc giục cô ta đi bắt chuyện.
Thấy nhiều người ủng hộ mình như vậy, cô ta chỉnh đốn tóc tai rồi bước đi như trên sàn catwalk, đi thẳng về phía Cung Thiếu Dương.
"Bác sĩ Cung, một mình ngồi uống rượu buồn chán biết bao, hay là để tôi uống cùng anh."
Người phụ nữ vặn eo hệt như một con rắn nước, tạo thành một tư thế oái oăm nhìn Cung Thiếu Dương.
Lúc này, Cung Thiếu Dương đã say đến bảy phần, nhìn thấy cô ta đến gần, anh ấy cũng không quan tâm, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục uống rượu.
Một người phụ nữ là khách thường xuyên của quán bar Mị Sắc, rất nhiều người ở đây đều biết cô ta.

Thấy Cung Thiếu Dương không quan tâm đến mình, người phụ nữ hơi xấu hổ, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Vậy nên cô ta liền trực tiếp ngồi cạnh Cung Thiếu Dương.
Cô ta không tin rằng, đêm nay cô ta không thu phục được tên bác sĩ người gỗ này!
Nghĩ vậy, cô ta cố tình vén váy cao lên để lộ một mảng đùi, nói với Cung Thiếu Dương: "Bác sĩ Cung, tôi đột nhiên trong miệng khô rát, đầu rất choáng váng.

Bác có thể giúp tôi xem một chút được không?"

Sau đó, cô ta liền kéo lấy tay Cung Thiếu Dương.
"Xin tự trọng!"
Mặc dù Cung Thiếu Dương say nhưng không say đến mức không biết trời đất là gì.

Tâm địa người phụ nữ không tốt, anh ấy không thích, cuối cùng hai người cứ giằng kéo qua lại.
Sức lực của anh hơi mạnh một chút, người phụ nữ bị anh ấy đẩy từ trên ghế xuống đất.
"A a a!"
Sau khi bị đẩy mạnh, người phụ nữ hét thất thanh.
Lúc này, bốn người bạn của người phụ nữ kia chạy đến, thấy cô ta ngã xuống đất, họ vây quanh hỏi han: "Ni Tử, là ai làm?"
Ni Tử giơ ngón tay về phía Cung Thiếu Dương, nói: "Là anh ta!"
Bốn người bạn đó không nói một lời mà trực tiếp động tay động chân với Cung Thiếu Dương.
Vốn dĩ trong lòng Cung Thiếu Dương đã có sẵn bực bội, đám người kia đánh anh ấy anh liền lập tức đáp trả.
Nếu không phải vì uống rượu thì những người này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy.

Nhưng bây giờ anh có chút chóng mặt, chân đứng không vững bị đánh vài cái đã ngã lăn ra đất.
Khi Hạ Tuyết Oánh đến nơi, Cung Thiếu Dương đang bị đánh tơi tả, cô ta chạy tới hét lớn: "Dừng tay!"
Đám khốn nạn này thật là ghê tởm!
Người đàn ông này là chồng tương lai của cô ta, sao họ dám đánh anh ấy như thế này.

Nếu anh ấy bị đánh đến biến dạng khuôn mặt thì về sau người chịu khổ chính là cô ta.

Bốn người đánh Cung Thiếu Dương nghe thấy giọng nói của Hạ Tuyết Oánh thì lập tức dừng lại.

Người phụ nữ vừa bị đẩy xuống nhìn thấy Hạ Tuyết Oánh, nhất quyết không muốn bỏ qua chuyện này, cô ta lên giọng: "Cô là ai! Láo toét!"
Vừa rồi Cung Thiếu Dương khiến cô ta xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, cô ta nhất định phải cho Cung Thiếu Dương một bài học.
Thấy cô ta hung hăng, Hạ Tuyết Oánh không hề sợ hãi, nói: "Tôi là bạn gái của anh ấy! Tôi đã xem đoạn video ngắn mà cô vừa đăng.

Bạn trai người khác không cần cô đến an ủi, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đê tiện như cô cả!"
Cung Thiếu Dương là con mồi của cô ta, ai dám thèm muốn, cô ta sẽ không bao giờ khách sáo với người đó!
Khi nghe thấy lời nói của Hạ Tuyết Oánh, Cung Thiếu Dương lập tức đứng lên, không nói lời nào liền sải bước đi ra ngoài.
"Thiếu Dương!"
Thấy anh rời đi, Hạ Tuyết Oánh cũng không thèm tranh cãi với người phụ nữ nữa, vội vàng đuổi theo anh.
"Thằng nhãi kia, mày đợi đấy! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!"
Bốn tên vừa đánh lập tức lao tới, chặn đường Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương hờ hững, nắm chặt tay lại, không lên tiếng.
Nếu bọn họ muốn tiếp tục đánh nhau thì anh ấy cũng sẵn sàng tiếp đón.
Hạ Tuyết Oánh thây vậy thì lập tức đứng chắn trước mặt bảo vệ anh.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, nói với bốn người trước mặt: "Tôi nghĩ ai đúng ai sai thì mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng, có tin rằng tôi báo cảnh sát đến không?"
Thời khắc này mà không biểu hiện một chút thì còn đợi đến khi nào nữa?