Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 297: Chương 297





Sao bây giờ anh còn trắng trợn làm ra chuyện lén lút bò lên giường người khác chứ?
Đối với phản ứng của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần rất bình tĩnh, lười nhác cười, dùng tay chống đầu nói:
-Đây là nhà anh, em là người của anh anh không ở đây thì ở đâu?
Từ nay về sau, anh sẽ không chia giường ngủ với cô nữa!
Tô Vũ Đồng thấy dáng vẻ tự cho mình là đúng của anh, hơi nhíu mày:
-Anh như vậy là muốn ép em đổi chỗ?
Ngày nào anh còn chưa nhận ra mình, cô sẽ vẫn giận anh đến cùng.

Anh khiến lòng cô ấm ức, cô sẽ khiến anh khó chịu!
Tối qua cô còn mơ thấy bọn họ lúc nhỏ, bọn họ cùng nhau nhặt vỏ sò trên cát, bây giờ tâm trạng rất bực dọc.

Rõ ràng đã nói rồi, cả dời này sẽ không quên nhau, sao anh lại không nhận ra mình chứ!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô cũng không bực, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng nói:
-Vợ nói chồng nghe, em đi đâu anh đi đấy.

Dù sao thì anh bám lấy cô, cả đời này đừng mơ anh sẽ để mất.

Tô Vũ Đồng ôm trán, liếc mắt lườm Mộ Diệc Thần một cái:
-Cậu chủ Mộ, da mặt anh sao trở nên dày thế rồi?
Là tên khốn nào nói anh kiêu căng, bây giờ sao cô không thấy vậy.

Mộ Diệc Thần trơ trẽn cười, đáy mắt nồng đậm ánh sao:
-Phu nhân Mộ, cái này của anh không phải là mặt dày, mà là biểu hiện của yêu em.

Khi anh vẫn còn chưa biết những chuyện đó, thì đã yêu cô đến không còn thuốc cứu nữa rồi, bây giờ biết rồi, anh càng không buông cô ra.

Mặt dày có là gì, chỉ cần có thể giữ cô lại, chuyện trơ trẽn hơn anh cũng làm được.

Tô Vũ Đồng;
Quả thực không đỡ nổi.


Tô Vũ Đồng cuộn người lại, cô thực sự hết cách với anh, giơ hai tay lên:
-Anh giỏi, em đầu hàng, tối nay em chuyển đến ngủ với Niên Niên.

Đến phòng trẻ con, anh cũng phải tha cho cô rồi chứ?
Nhìn thấu suy nghĩ của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần cười tươi như hoa:
-Nhớ ra anh cũng rất lâu rất lâu rồi chưa ngủ cùng Niên Niên, ba người nhà chúng ta phải gắn kết tình cảm nhiều một chút, vậy tối nay anh cũng chuyển qua đó.

Dù sao thì cô ở đâu, anh sẽ theo đó.

Tô Vũ Đồng thực sự không nhịn nổi nữa, hai mắt trừng lên với anh:
-Mộ Diệc Thần, rốt cuộc anh sao vậy, không phải anh uống lộn thuốc đấy chứ?
Nụ cười trên khoé môi của Mộ Diệc Thần càng sâu, đưa tay kéo cô vào lòng:
-Anh không uống lộn thuốc, anh chỉ là muốn mãi mãi được bên em.

Đây chính là suy nghĩ thật nhất của anh, anh nhất định phải cho cô biết.

Tô Vũ Đồng nghe được lời này của anh, cố ý nói:
-Không uống lộn thuốc mới lạ, vậy Đồng Đồng của anh thì sao?
Đừng nói dễ nghe thế, cô muốn thấy anh làm thế nào.

-Anh về sẽ nói rõ với cô ấy.

Trong ánh mắt của Mộ Diệc Thần đều là sự kiên định.

Tình bạn thời còn bé tất nhiên anh sẽ không quên, nhưng bây giờ anh có vợ con rồi, không nên dây dưa với cô ta nữa.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, liền cười:
-Ơn cứu mạng của anh thì sao, không báo nữa?
Trước đây chỉ cần cô và anh nói đến Châu Lệ Đồng, thì sẽ nhắc đến ơn cứu mạng, cô xem thử bây giờ anh sẽ nói thế nào với cô?
Nếu anh còn muốn ràng buộc với cô ta, vậy thì cô sẽ đẩy anh ra.

Mộ Diệc Thần cười nói:
-Anh đã đưa cô ấy lên sân khấu quốc tế rồi, không có thứ gì để báo đáp hơn nữa, sau này cô ấy tốt hay xấu, thì đều là chuyện của mình cô ấy thôi.

Tô Vũ Đồng thấy anh nói thản nhiên như vậy, trong lòng không bình tĩnh nữa.

Rõ ràng cô mới là Đồng Đồng, anh lại dành ân tình trả cho người khác, tên ngốc này!
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng không nói gì, dùng ngón tay chọc vào eo cô.

Tô Vũ Đồng bị anh làm cho nhột, cười nói:
-Đừng quậy.

Mộ Diệc Thần thấy cô cười, ánh mắt sáng rực nhìn cô nói:
-Sau này chúng ta không cần vì cô ấy mình cãi nhau không vui nữa được không?
Mỗi lần chỉ cần xảy ra như vậy, người buồn bã không chỉ có mình cô, trong lòng anh càng buồn hơn.

Tô Vũ Đồng cười, đứng dậy nói:
-Xem biểu hiện của anh đã!
Sau đó đi thay quần áo.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô, cực kỳ vui mừng, mặt dày nói:
-Anh cũng muốn thay!
Sau đó bò từ trên giường xuống, xông vào phòng thay đồ.

Thay quần áo xong, hai người tay trong tay đi xuống tầng.


Niên Niên nhìn thấy bố mẹ tay nắm tay, lộ ra khuôn mặt cười hạnh phúc.

Lúc ăn sáng, Tô Vũ Đồng nói với Mộ Diệc Thần:
-Nghỉ tết đã kết thúc được mấy ngày rồi, chúng ta có phải nên về rồi không?
Mộ Diệc Thần cười típ mắt nói với cô:
-Em muốn về thì chúng ta về.

Dù sao bây giờ bọn họ làm lành rồi, ở đâu cũng giống nhau.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, trong lòng rất mãn nguyện cười nói:
-Vậy ngày mai về đi, hôm nay chúng ta đi tạm biệt ông nội, sau đó đến trung tâm thương mại mua chút quà cho mẹ.

-Được!
Mộ Diệc Thần không chút ý kiến, Tô Vũ Đồng nói gì anh đều nói được.

Niên Niên thấy bố lạnh lùng trước đây, lại trở nên hiền hoà nghe lời như vậy, không tin được nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Mẹ, mẹ thật lợi hại!
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này của cậu bé, hơi ngây ra, mắt đầy nghi vấn nhìn cậu bé!
Niên Niên nở nụ cười giải thích:
-Mẹ khiến bố từ tảng băng tan thành biển.

Núi băng buốt giá, biển lớn ấm áp.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời nói của con trai mình, nhíu mày:
-Sao cơ, trước đây bố rất lạnh nhạt với con sao?
Anh cảm thấy mình trước đây khá tốt mà.

Anh thật lòng thật dạ thích cậu bé mà.

Lời anh nói với người khác đều không quá ba câu, mỗi ngày đều nói chuyện với câụ đến bốn năm câu!
Anh đối với cậu hiền hoà dễ gần như vậy rồi, sao cậu còn cảm thấy lạnh nhạt chứ?
Niên Niên gật đầu, mặt đầy nghiêm túc:
-Không phải lạnh nhạt bình thường!
Lúc đầu bọn họ không giống bố con, mà giống cấp trên cấp dưới, mỗi lần anh nói chuyện cùng cậu bé đều là hình thức ra lệnh, không có thêm chút gắn kết của bố con ruột.

Sau này mẹ đến, bố có chút thay đổi, nhưng từ sau khi mẹ mất tích, bố càng lạnh lùng hơn.

Bây giờ nghĩ lại cậu bé liền phát run.


Nhìn con trai lên tiếng biểu tình với mình, Mộ Diệc Thần phải suy nghĩ lại, nói:
-Vậy sau này bố thể hiện thật tốt nhé.

-Vâng ạ.

Niên Niên tin chỉ cần mẹ ở đây, bố sẽ càng ngày càng tốt, cho nên cậu bé chọn tin bố.

Tô Vũ Đồng nghe thấy bố con họ nói chuyện, cười thầm trong lòng, trong đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng.

Cô hy vọng Niên Niên có thể trưởng thành vui vẻ, không phải giống như cô khi bé, mỗi ngày đều sống trong bóng tối vô hạn.

Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau đến bệnh viện Saint Peter, tạm biệt ông nội Tô.

Tạm biệt xong, bọn họ đến trung tâm thương mại chọn quà.

Tô Vũ Đồng và Niên Niên chọn, Mộ Diệc Thần đẩy xe đồ đi theo phía sau, chỉ cần là thứ bọn họ thích, anh đều không ý kiến, cười nói:
-Mua mua mua!
Cảnh tưởng cả nhà ba người hoà thuận, Tiểu Phương và Tiểu Viên đằng sau ngưỡng mộ chết đi được.

Thù ra ông chủ của bọn họ còn có mặt dịu dàng như vậy, nếu không phải tận mặt trông thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin.

Trưa hôm sau, cả nhà Mộ Diệc Thần, ngồi lên máy bay về nước.

Khi về đến Giang Thành, là buổi trưa ngày sau nữa, bà Mộ nhìn thấy cả nhà bọn họ vui vẻ trở về, liền mừng rỡ, kéo tay Tô Vũ Đồng vào biệt thự.

-Mẹ, con mang chút quà cho mẹ, cũng không biết mẹ có thích không.

Tô Vũ Đồng nói xong, Tiểu Phương và Tiểu Viên lập tức chuyển thùng qua.