Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 269: Chương 269





Châu Lệ Đồng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của ông ta thì lại càng tức giận hơn nên đã buông ra một câu:
-Thật là vô dụng!
Sau đó thì cô ta nhìn về phía chị Lý và nói:
-Tôi không quan tâm, nếu tôi không kịp quay tiết mục đó thì hậu quả thế nào thì chị tự mình chịu đi!
Chị Lý là người quản lý của Châu Lệ Đồng nên cô ta đương nhiên là sẽ nôn nóng hơn cả Châu Lệ Đồng vậy nên khi cô ta nghe Châu Lệ Đồng nói như vậy thì đã lập tức bước xuống xe và đi thẳng về phía Tiểu Chu đang đứng bên cạnh chiếc xe hiệu Jeep.

Cô không muốn nhiều lời nữa mà đứng trước mặt Tiểu Chu rồi hỏi:
-Xin chào, anh muốn giải quyết thế nào!
Tiểu Chu đương nhiên chỉ là muốn kéo dài thời gian, nên đã cười một cách dữ tợn rồi nói một câu:
-Tôi còn chưa hỏi các người giải quyết thế nào mà cô lại dám hỏi tôi như vậy à, có phải đang ỷ đông hiếp yếu không vậy?
Chị Lý cũng mất kiên nhẫn đến nỗi không muốn nhiều lời với anh ta thêm nữa nên đã cắt ngang lời anh ta:
-Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền thì mới có thể nhường đường cho chúng tôi!
Nếu anh ta cứ dây dưa thêm nữa thì họ căn bản là không thể đi tiếp.

Nếu bỏ lỡchương trình tối hôm nay thì không xong rồi.

Nhưng nếu phải đền tiền thì nhất định là sẽ ảnh hưởng đến danh dự và danh tiếng của Châu Lệ Đồng, chính xác thì làm như vậy sẽ ngăn chặn con đường phát triển của cô ta.

Tiểu Chu nhìn cô ta nôn nóng như vậy thì liền nở nụ cười ma mãnh, sau đó thì giả bộ tức giận nói:

-Tưởng có tiền thì có thể kinh thường người khác sao, cô nhìn ông đây xem có phải là người thiếu tiền không? Ông đây muốn là lý lẽ, các người đâm vào tôi, nên nhất định những người trong xe phải ra đây để xin lỗi tôi, nếu không thì đừng mong có thể đi khỏi đây!
Anh đã đi theo Châu Lệ Đồng không phải là ngày một ngày hai, cô ta là người có dáng vẻ thanh cao trọng sĩ diện, nên cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu đâu.

Vậy nên anh sẽ lấy điều này ra để dây dưa với cô ta!
Dù sao thì người gấp gáp lúc này không phải là anh ta, người nôn nóng cũng không phải anh ta!
Chị Lý không ngờ đến hôm nay lại gặp một người kỳ lạ đến như vậy nên đã tức giận đến tối sầm mặt và mắng mỏ:
-Tên lưu manh này, anh muốn chúng tôi xin lỗi, anh có biết người đang ngồi trong xe là ai không vậy, cô chỉ cần gọi một cuộc thôi là anh có tiêu đời đấy, anh có tin không?
Người chống lưng cho Châu Lệ Đồng chính là giám đốc Mộ Diệc Thần của Hoa Thành.

Cái thứ có mắt như mù, có phải là đang muốn chết rồi không?
Anh ta lại dám kêu họ xin lỗi sao, đầu óc có vấn đề không vậy?
Tiểu Chu nghe chị Lý đe dọa như vậy thì không kiêng nể gì mà cười nói:
-Ôi trời ơi, tôi sợ quá đi, kêu cô ta ra đây gọi thử đi! cô ta gọi thì tôi cũng gọi, để xem ai là người sẽ tiêu đời trước nhé!
Đương nhiên là anh ta biết người đang chống lưng cho Châu Lệ Đồng, nhưng người chống lưng của anh ta lại chính là mẹ của người chống lưng cho Châu Lệ Đồng nữa cơ mà!
Ai sợ ai chứ!
-Được, nếu anh đã muốn chết, thì anh cứ đợi đó!
Chị Lý buông lại một câu, sau đó thì chạy về xe tìm Châu Lệ Đồng, đem cuộc đối thoại của cô ta và Tiểu Chu thêm mắm thêm muối nói lại một lượt cho cô ta nghe.

Châu Lệ Đồng nghe xong thì liền cảm thấy tức giận vô cùng.


Từ khi nào mà cô lại bị rớt giá đến nỗi đến cả chó mèo ven đường cũng dám đòi gặp cô rồi!
Nếu đã như vậy thì phải để cho anh ta biết là anh ta rốt cuộc là đã đắc tội đến ai!
Nghĩ đến đây, cô ta liền gọi điện cho Mộ Diệc Thần, giọng nói thì đầy vẻ uất ức và bất lực.

-Lucas à, em đang trên đường đến sân bay gấp nhưng lại xảy ra sự cố giao thông trên đường cao tốc, đối phương cố ý không muốn nhường đường cho em đi, rồi còn bắt em phải giải quyết cho anh ta, rõ ràng là anh ta đâm vào xe của em, anh ta còn muốn đánh người, em không biết nên làm thế nào đây?
Mộ Diệc Thần đương nhiên là sẽ không để cho người khác làm tổn hại đến Châu Lệ Đồng, không chỉ là do quan hệ của cô ta và anh mà còn vì cô ta chính là nghệ sĩ của công ty anh.

Nghe thấy cô ta nói vậy thì anh liền cau mày rồi nói:
-Em đợi ở đấy, anh sẽ qua ngay!
Chu Lệ Đông nghe thấy vậy thì vui mừng vô cùng, nhưng giọng nói thì vẫn giữ dáng vẻ yêu ớt:
-Vâng, em đợi anh!
Chỉ cần Mộ Diệc Thần đến thì tên tài xế của chiếc xe Jeep kia sẽ tiêu đời, anh ta nhất định sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm trong buổi tối hôm nay!
Sau khi tắt máy thì cô ta liền thu lại nụ cười của mình, sau đó thì lạnh lùng nói với chị Lý:
-Mau mang cho tôi một chiếc ghế!
Cô ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy Mộ Diệc Thần xử lý tên tài xế lai xe Jeep kia.

-Vâng!
Chị Lý biết Mộ Diệc Thần sẽ đến nên ngay lập tức đã không còn lo lắng nữa, nên đã dời một chiếc ghế ra bên ngoài của xe để Châu Lệ Đồng có thể ngồi xuống.


Tiểu Chu nhìn thấy Châu Lệ Đồng xuống xe thì biết được rằng cô ta nhất định là đã gọi giám đốc Mộ đến, sau đó anh ta liền lấy điện thoại ra để gọi cho chú Ngô, vì sợ Châu Lệ Đồng không nghe rõ nên anh ta đã cố ý nói lớn:
-Chú à, cháu gặp chuyện rồi, có người đã đâm vào xe của cháu, người ta còn gọi người đến đánh cháu, chú mau qua đây đi ạ!
Chú Ngô đương nhiên là hiểu ý của anh ta nên đã nói:
-Ba phút nữa tới nơi!
-Vâng, được, được, cháu biết rồi, cháu sẽ không sợ đâu, cháu cứ ở đây chặn đường họ, tuyệt đối sẽ không để họ chạy đâu!
Tiểu Chu nói xong thì liền tắt mắt, sau đó anh ta tựa lưng vào chiếc xe của mình, gương mặt thì đầy vẻ khiêu khích nhìn về phía Châu Lệ Đồng.

Chị Lý nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì chế giễu nói:
-Tên nhãi như anh chết một mình là được rồi, vậy mà còn kéo theo cả chú của mình chết theo, đầu óc anh có phải là đang chứa phân không!
Anh tưởng rằng người sắp đến là người thường sao?
Thật là nực cười khi anh ta lại đi gọi cho chú của mình.

Lẽ nào anh ta tưởng rằng đây là trận đánh nhau của trẻ con nên đã kêu phụ huynh đến là được rồi sao?
Tiểu Chu dựa thân người vào chiếc xe của mình, côn đồ ngang ngược nói:
-Đầu ai chứa phân thì đợi chút nữa là biết thôi, đợi một chút đi! hai người không chạy thoát được đâu!
Quản gia Ngô khi còn trẻ đã giúp bà Mộ làm rất nhiều chuyện, bố của anh năm đó chính là thuộc hạ của ông ấy, luôn đi theo ông ấy nên tuyệt đối không thể nhầm lẫn được, cho nên lúc này anh muốn phá thế nào thì sẽ phá như thế này!
Điều quan trọng là chọc tức họ, chọc tức họ, chọc tức họ mà thôi!
-Anh!
Chị Lý tức giận đến nỗi cảm thấy khó thở, lúc này từ phía xa bất chợt có vài chiếc xe đang phi đến, chị Lý tưởng Mộ Diệc Thần đã đến nên đã hung hăng nói:
-Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Ngày chết của anh đến rồi đó!
Câu nói của cô ta vừa dứt thì những chiếc xe liền bấm còi vài tiếng, sau đó thì tập hợp thành hàng rồi dừng lại.

Khi cửa xe mở ra thì từng người đàn ông mặc vest đen đeo mắt kính đen theo nhau bước xuống xe, sau đó còn có một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo khoác dài, đầu đội mũ, cổ quấn khăn đi ở phía sau.


Vì ông che chắn quá kỹ càng nên chị Lý hoàn toàn không thể nhận ra người này là ai.

-Chú!
Tiểu Chu phấn khích nhảy chân sáo đến đứng trước mặt chú Ngô, nhỏ tiếng nói:
-Quản gia, mau hành động đi ạ, Châu Lệ Đồng đã gọi cho giám đốc Mộ rồi, tôi đoán là trong mười phút nữa là sẽ đến thôi.

Vì muốn bảo đảm sự hòa hảo giữa giám đốc Mộ và mẹ của mình thì lúc này họ không thể đứng đối mặt với giám đốc Mộ được.

Chú Ngô gật đầu, sau đó thì hạ thấp giọng không chút thiện cảm hỏi Châu Lệ Đồng và chị Lý:
-Là hai người đã ức hiếp cháu trai của tôi sao?
Bài học dành cho cô ta hôm nay chính là để muốn trút giận cho Niên Niên và cô chủ, cho nên ông không muốn để lộ thân phận của mình, vì muốn để cho Châu Lệ Đồng có cơ hội đến tìm cậu chủ để tố cáo.

Không phải cô ta luôn thích làm người khác phải chụi tủi nhục hay sao?
Hôm nay cho cô ta “nếm” thử một chút chứ nhỉ!
Châu Lệ Đồng đã bươn trải trong thành phố Giang Thành này bao nhiêu năm nhưng chưa từng nhìn thấy những người này, nhưng những chiếc xe mà họ đi đến đây đều là những chiếc xe rất tốt, nhìn thì không giống những người tầm thường, nên sau đó cô ta đã ngạo mạn hất mặt nói:
-Hứ! đúng đấy thì làm sao?
Gương mặt này chính là danh thiếp của cô ta nên cô ta không tin những người đàn ông đang đứng trước mặt không biết cô ta là ai!
Cả thành phố Giang Thành này thì đâu có ai là không bính cô chính là người của Mộ Diệc Thành, nên cô ta cũng muốn xem thử là ông ta có thể làm gì mình!
Chú Ngô nhìn thấy dáng vẻ của cô ta lúc này không còn là dáng vẻ yếu đuối nữa thì liền nghĩ đến chuyện cô ta đã luôn lừa gạt cậu chủ nhà ông thì ông đã nhíu đôi mắt đang bị chen chắn bởi chiếc mũ mà nói rằng:
-Đánh nó cho tôi!
Người phụ nữ bên ngoài yếu đuối nhưng bụng thì lại toàn dao găm như vậy thì đáng phải chịu sự trừng trị!