Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 242: 242: Công Lý Sáng Tỏ





Trần Nghiên Nghiên đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt, bướng bỉnh nói:
-Không phải em thay đổi, là anh không tin em nữa, em với anh chẳng có gì đáng nói cả, thả em ra!
Cung Thiếu Dương sốt sắng:
-Nghiên Nghiên, nếu em không đi xin lỗi, Châu Lệ Đồ sẽ đại diện cho Đinh Giai kiện em đó.

Anh không muốn thấy cô ngồi tù!
Trần Nghiên Nghiên ngậm nước mắt, cười nói:
-Vậy để cô ta kiện đi! Ai đúng ai sai, lên tòa tự nhiên sẽ rõ!
Rõ ràng là Châu Lệ Đồng làm chuyện xấu, cô sợ cái gì?
Công lý sáng tỏ, cô không tin kẻ xấu có thể ung dung mãi được!
Cung Thiếu Dương thấy cô kích động như vậy, ngữ điệu mềm đi:
-Nghiên Nghiên đây không phải chuyện đùa, em biết không? Hành động vừa rồi của em, sẽ hủy hoại cả đời Đinh Giai, em cũng phải tự chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Rốt cuộc có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không, bây giờ không phải lúc bốc đồng.

Trần Nghiên Nghiên thấy Cung Thiếu Dương lại còn bênh vực kẻ xấu đó, trong lòng phúc chốc nổi cơn lên:
-Đó là tự cô ta tạo nghiệp không thể sống, là cô ta làm hại Vũ Đồng trước!
Hai lần thuốc đều là Đinh Giai đáng ghét đó bỏ, cô ta nào có oan ức!
Cung Thiếu Dương biết Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng quan hệ tốt, nhưng lại không ngờ cô vì một xích mích nhỏ, mà làm ra chuyện báo thù kinh khủng như vậy, phút chốc liền thất vọng đối với cô, buông tay cô ra:
-Anh cạn lời rồi, em tự mình suy nghĩ đi.

-Em biết bản thân đang làm gì, không cần nghĩ!
Trần Nghiên Nghiên nói xong lời này, bực bội quay người đi.


Nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, Cung Thiếu Dương cũng quay người đi về hướng ngược lại.

Sảnh tiệc.

Chuyện Đinh Giai vừa rồi, chưa tạo nên ảnh hưởng gì lớn đối với buổi từ thiện, khi Trần Nghiên Nghiên quay lại, phu nhân chủ tịch thành phố phát biểu xong, tiếng vỗ tay vang rền.

Tô Vũ Đồng thấy Trần Nghiên Nghiên đỏ hoe đôi mắt, lo lắng hỏi:
-Các cậu cãi nhau sao?
Trần Nghiên Nghiên không nói một lời gật đầu.

-Tại sao?
Tô Vũ Đồng thấy cô đau lòng, trong lòng cũng không thoải mái.

Trần Nghiên Nghiên nói:
-Không biết là anh bảo với Thiếu Dương chuyện mình tráo rượu, anh ấy bảo mình đi xin lỗi Đinh Giai, sao mình chịu chứ, thế là chúng mình cãi nhau.

Cô có chuyện gì cũng không giấu Tô Vũ Đồng, có gì nói đấy.

Tô Vũ Đồng vừa nghe, ánh mắt liền tối xuống, quay người nhìn về phía Châu Lệ Đồng không xa.

Ở đây kẻ biết chuyện này lại không cam lòng chịu thua, ngoài cô ta ra còn ai được!
Thủ đoạn của người phụ nữ này cũng thật phong phú, đâm chọc gây chia rẽ cô ta là thứ hai thì chắc chắn không ai dám nhận là thứ nhất.

Châu Lệ Đồng thấy dáng vẻ tức tối của Tô Vũ Đồng, trong lòng vô cùng hả hê, cười vênh mặt tự đắc, miệng mấp máy không thành tiếng nói:
-Đây chính là kết cục của cô ta khi giúp cô!

Tô Vũ Đồng dịch được khẩu hình của cô ta, phẫn nộ lên đến cực điểm, ngón tay bóp chặt răng rắc.

Cố Triều Tịch thấy vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói:
-Tức giận sẽ trở nên xấu xí, chuyện của Nghiên Nghiên anh sẽ giúp em giải quyết, sắp đến màn quyên góp của chúng ta rồi, em phải xinh đẹp, đừng để kẻ xấu được như ý.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời Cố Triều Tịch nói, quay đầu nhìn Trần Nghiên Nghiên:
-Nghiên Nghiên nghe rồi chứ? Đừng buồn A Tịch sẽ giúp cậu trút giận, Cung Thiếu Dường có thể là bị che mắt rồi, sẽ ổn thôi.

Cô không muốn Nghiên Nghiên vì giúp cô, mà bất hòa với Cung Thiếu Dương.

-Ừm!
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, mắt đầy tin tưởng.

Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng coi mình như núi dựa, trong lòng vô cùng vui sướng, lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Hạ: Có thể bảo bọn họ động tay rồi!
Anh vừa mới gửi tin này đi, MC trên sân khấu liền nói:
-Bây giờ mời sếp Cố của tập đoàn Đại Phong và sếp Tô của tập đoàn Tô Thị lên sân khấu.

Giọng của MC truyền tới, mọi người vỗ tay lịch sự, Cố Triều Tịch mỉm cười đứng dậy đưa tay về phía Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng đưa tay cho anh, để anh dẫn lên sân khẩu.

Nam thanh nữ tú kết hợp hút mắt lạ thường.

Mộ Diệc Thần ngồi bên cạnh Châu Lệ Đồng, thấy Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng kéo tay nhau, ánh mắt phút chốc lạnh đi, ly rượu trong tay “Cạch!” một tiếng đặt xuống bàn.


Châu Lệ Đồng cảm nhận được sự buốt giá toát ra từ trên người anh, có chút bất an, mềm giọng hỏi:
-Lucas anh sao thế?
Mộ Diệc Thần lạnh mặt “Soạt!” một cái đứng dậy, lạnh lùng nói:
-Theo anh lên!
So về điển trai, anh chưa từng thua!
Anh phải khiến Tô Vũ Đồng thấy cô đã chọn sai người đàn ông đi cùng rồi!
Châu Lệ Đồng hơi ngây:
-Nhưng phu nhân chủ tịch thành phố nói, chúng ta lên cuối cùng, chúng ta!
-Em không đi?
Lời này của Mộ Diệc Thần ngắn gọn mà sắc bén, Châu Lệ Đồng vội vã gật đầu, đứng dậy khoác tay anh:
-Anh đi đâu em đi đấy.

Mộ Diệc Thần bây giờ thực sự khiến cô ta càng ngày càng không nhìn thấy được, cô ta vốn không biết anh đang nghĩ gì.

Sự mơ hồ này, khiến cô ta sợ hãi.

Mọi người ở đó thấy Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng đột nhiên đứng dậy, đều không biết bọn họ định làm gì, đến khi hấy hai người đi lên sân khấu, mới bắt đầu vỗ tay.

Ai không vỗ, chứ Mộ Diệc Thần nhất định không được thờ ơ.

MC có chút mông lung, nhưng nghe thấy tiếng vỗ tay, liền tùy cơ ứng biến cười nói:
-Xin mời sếp Mộ của tập đoàn Hoa Thành chúng tôi và ngôi sao lớn cô Châu Lệ Đồng.

Tô Vũ Đồng đi lên sân khấu chợt nghe thấy lời người dẫn chương trình nói, liền cùng Cố Triều Tịch quay người qua, thấy Mộ Diệc Thần dẫn theo Châu Lệ Đồng ngang ngược đi tới.

Đôi mắt nâu ngạo nghễ với tất cả, vẫn không để ai vào trong mắt, khí chất lạnh lùng cao quý hệt như một vị thần giáng thế, anh đi tới như chốn không người đứng cạnh Tô Vũ Đồng, dường như coi cô là không khí, không để lại một ánh mắt cho cô.

Tô Vũ Đồng từ sau khi biết anh đợi mình mười mấy năm, tình cảm trong lòng đối với anh rất phức tạp, bây giờ anh ngay sát bên, lại như người dưng, lòng hơi quặn đau, sống mũi cay cay.


Vốn có đầy lời và ấm ức muốn nói với anh, lúc này không biết tại sao không mở được miệng.

Lần đầu gặp không biết anh là ai, gặp lại đã thành người xa lạ, chính là
tâm trạng của cô lúc này viết lên.

Khi cô nhìn anh thất thần, MC đã nói rất nhiều lời, cô không nghe vào chữ nào, đến khi Cố Triều Tịch nhẹ nhàng kéo tay cô cô mới định thần, mặt không biết gì nhìn anh.

Cố Triều Tịch mỉm cười, thấp giọng nói:
-Đồ ngốc, đến em rồi, đi viết chi phiếu đi.

Tô Vũ Đồng gật đầu, quay người đi đến hòm quyên góp, cực kỳ cẩn thận lấy bút viết một tờ chi phiếu 15 tỷ, đặt vào.

Sau khi đặt vào, cô quay người nói với phu nhân chủ tịch thành phố một câu:
-Cảm ơn phu nhân chủ tịch thành phố vì chúng tôi xây dựng một diễn đàn như này, để chúng tôi có thể biến tình thương thành ánh nắng hạt mưa sưởi ấm cho bọn trẻ, cảm ơn những người có tấm lòng yêu thương tới đây, mọi người là những người đáng yêu nhất trên thế gian này.

Khi cô còn nhỏ sống không khác trẻ mồ côi là bao, cho nên trong lòng sẽ cảm thấy kính nể và cảm ơn đối với bữa tiệc từ thiện kiểu này.

Người thật lòng giúp đỡ kẻ yếu, trong lòng cô đều là những vị thần đáng tôn kính.

So với những người trước khi lên sân khấu quyên góp khoe mẽ mình quyên tặng bao nhiêu, lời phát biển đơn giản bình thường này của Tô Vũ Đồng rất được lòng phu nhân chủ tịch tỉnh, mỉm cười vỗ tay đầu tiên cho cô.

Bà và bà Mộ là bạn thân, tất nhiên đã nghe nói về Tô Vũ Đồng, khó trách bà Mộ thích cô ấy, đứa trẻ này không tệ.

Phu nhân chủ tịch tỉnh đã vỗ tay rồi, mọi người tất nhiên phải nể mặt, vậy nên Tô Vũ Đồng nhận được tiếng vỗ tay giòn rã nhất từ trước tới giờ.