Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 240: 240: Gieo Gió Gặt Bão





Tối qua Châu Lệ Đồng gọi điện bảo cô ta cùng tham gia bữa tiệc từ thiện, cô ta đặc biệt làm viên thuốc này, bởi vì người có thể tham gia bữa tiệc này không giàu thì cũng nhiều tiền, cô ta muốn nhân cơ hội câu được con rùa vàng, nhìn trúng ai thì bỏ thuốc người ấy.

Vai nhỏ lăn lộn trong làng giải trí, ai không muốn được gả cho nhà giàu, trừ khi não có cặn.

Nghe thấy lời này của cô ta, Vương Sa và Châu Lệ Đồng lập tức có hứng thú, Vương Sa hỏi:
-Đây là thuốc gì thế? Không phải lại là loại thuốc gì đó khiến người ta phát điên đấy chứ? Nói đến lần trước Tô Vũ Đồng thực sự làm tôi giật thót tim, lại có thể điên tới mức đó.

Đinh Giai cười xấu xa, ánh mắt có chút ý tứ:
-Cái này còn nóng bỏng hơn cái đó nhiều!
Châu Lệ Đồng chỉ muốn làm Tô Vũ Đồng bẽ mặt, cô ta không thèm quan tâm đến loại thuốc này ghê gớm đến mức nào, cười nói:
-Vậy lát nữa phải trông đợi vào các cô rồi.

Loại chuyện này cô ta sẽ không tự mình động tay, đợi xem kịch hay là được rồi.

-Yên tâm đi, tiêu đề đầu ngày mai nhất định có Tô Vũ Đồng!
Đinh Giai vô cùng chắc chắn.

Tô Vũ Đồng không chỉ là tổng giám đốc của Tô Thị, còn là trong top 10 người đẹp có tiếng ở Giang Thành, bọn chó săn chỗ nào cũng ngó vào, nhất định cực kỳ có hứng thú.

Nghe thấy cô ta nói như vậy, Châu Lệ Đồng vô cùng hài lòng.

Ba người dặm lại lớp trang điểm, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh.

Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nghe thấy hết toàn bộ lời bọn họ vừa nói không thiếu một chữ.

Trần Nghiên Nghiên mặt đầy kinh hãi từ trong phòng vệ sinh đi ra, Tô Vũ Đồng thì đứng trước bồn rửa tay giận dữ siết chặt lòng bàn tay.


Thì ra, tất cả đều là kế hoạch của bọn họ!
Bản thân phát điên là vì bị bỏ thuốc!
Châu Lệ Đồng, người đàn bà độc ác này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, còn có hai kẻ giúp cái ác đáng ghét kia nữa!
Trần Nghiên Nghiên nhìn sắc mặt Tô Vũ Đồng, vô cùng thương xót, lớn tiếng mắng chửi:
-Châu Lệ Đồng thứ khốn khiếp mặt người dạ thú đó, cô ta sao có thể làm ra loại chuyện như vậy! Thật là quá trơ tráo!
Vũ Đồng rốt cuộc đã trêu chọc gì ai chứ, tại sao tất cả mọi chuyện không hay đều xảy đến với cô ấy vậy?
Ông trời ông thật là không công bằng!
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng chửi của Trần Nghiên Nghiên, nói với cô:
-Chuyện trơ tráo hơn thế này cô ta còn làm được, Nghiên Nghiên lát nữa cậu phối hợp với mình, mình muốn ăn miếng trả miếng!
Bỏ thuốc phải không?
Đợi đó cho tôi!
-Ừm!
Trần Nghiên Nghiên hiểu ý Tô Vũ Đồng, gật mạnh đầu.

Bàn bạc xong, hai người rời khỏi nhà vệ sinh.

Các cô vừa vào sảnh tiệc, Vương Sa và Đinh Giai lập tức đi tới, nhìn thấy Tô Vũ Đồng lập tức làm ra vẻ mừng rỡ:
-Cô gái, cô còn nhớ chúng tôi không?
Tình cờ gặp, bắt chuyện chiêu đầu tiên, không trượt phát nào, bọn họ chưa từng thất bại.

Thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ, Tô Vũ Đồng chỉ thấy buồn nôn, lúc đầu sao cô không nhìn ra, hai con sói đội lốt người này chứ?
Phí hoài cho lái thân xác xinh đẹp như vậy, thật là lãng phí, trái tim sao lại độc địa đến vậy?
Tô Vũ Đồng cười không thành tiếng, cũng làm ra vẻ vui mừng:
-Tất nhiên nhớ rồi, bởi vì chiếc váy của tôi, năm ngoái chúng ta uống rượu cùng nhau trông bữa tiệc.

Đúng vậy, chính là ly rượu đó, sau đó các cô lôi cô chụp ảnh, cùng cô uống ly rượu đó!
Bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc đó thật ngốc, lại có thể không chút phòng bị như vậy.


Người ta nói người phân cấp vật phân loại, bọn họ là bạn của Châu Lệ Đồng, sao có thể có ý tốt với cô được?
Vương Sa và Đinh Giai thây cô còn nhớ, trong lòng hai người vô cùng vui vẻ, xem ra độ khó của nhiệm vụ lần này cũng không cao.

Tô Vũ Đồng này ngu ngốc như vậy, sao có thể đấu với chị Lệ Đồng chứ!
Bấm tay không cần tính, là biết số làm bia đỡ đạn.

Có nhận thức như vậy, Vương Sa cười nói:
-Cô gái, khó mà chúng ta gặp lại, chi bằng chúng ta cùng chơi đi.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời mời của bọn họ:
-Được đó, khó mà gặp được, vậy ở cùng nhau đi.

Thấy cô dễ dàng đồng ý như vậy, Vương Sa và Đinh Giai trong lòng vô cùng khinh thường cô, âm thầm sỉ nhục cô, thật là loại đần độn, nhanh như vậy đã mắc câu rồi.

Trong lòng tuy khinh thường Tô Vũ Đồng, nhưng trên mặt bọn họ vẫn mang theo bị cười nhiệt tình thân thiện.

Đinh Giai nhìn xung quanh, chỉ vào một chiếc ghế sofa không có ai ngồi nói:
-Cô gái, chúng ta qua bên kia đi.

-Được thôi!
Tô Vũ Đồng thuận theo cô đáp.

Thấy cô đồng ý, Đinh Giai và Vương Sa cùng dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, Vương Sa nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô gái, chi bằng các cô đi chiếm chỗ trước đi, tôi và Giai Giai đi lấy đồ uống.


-Ừm, được.

Tô Vũ Đồng biết bọn họ như vậy là cố ý tách khỏi cô và Nghiên Nghiên, tiện bỏ thuốc.

Kịch hay sắp lên sân, tất nhiên cô phải vui khi thấy thành quả, vậy nên kéo Nghiên Nghiên đến sofa.

Các cô vừa ngồi xuống thì Cố Triều Tịch đi tới, Tô Vũ Đồng lập tức đứng dậy kéo anh đến bên cạnh nói:
-Năm ngoái em đột nhiên phát điên là có người bỏ thuốc cho em, tối nay bọn họ muốn lặp lại chuyện này, lát nữa đợi em và Nghiên Nghiên uống hết rượu, anh đến dẫn bọn em đi.

Cô không phải loại ngu ngốc, ở lại sẽ thành đối tượng bị nghi ngờ.

Cố Triều Tịch nghe thấy năm ngoái là có người cố ý hãm hại, ánh mắt đào hoa lập tức tối đi, gật đầu với Tô Vũ Đồng, quay người rời đi.

Anh để cô báo thù trước, đợi lát nữa tiệc tan, anh sẽ tự động tay.

Dám bày mưu với người trong lòng của anh, anh sẽ khiến bọn họ chết rất sống động.

Tô Vũ Đồng thấy anh đi, mỉm cười, quay người trở lại sofa, lần này Vương Sa và Đinh Giai mỗi người trong tay cầm hai ly rượu đi tới.

Ly trong tay Vương Sa đưa cho Trần Nghiên Nghiên, ly trong tay Đinh Giai đưa cho Tô Vũ Đồng.

-Vì mối duyên kỳ diệu, chúng ta cạn ly!
Đinh Giai nói xong, giơ ly rượu về phía Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng.

-Đợi đã!
Tô Vũ Đồng cười như không cười nói.

Đinh Giai và Vương Sa làm chuyện trái lương tâm, nghe được câu này của cô, có chút chọt dạ ngây ra, Vương Sa hỏi:
-Cô gái, sao vậy?
Lẽ nào cô phát hiện ra rượu trong tay không ổn sao?
Không phải chứ?
Bọn họ làm rất cẩn mật.


Tô Vũ Đồng thu hết mọi hành động nhỏ của bọn họ vào trong mắt, khóe mắt chứa ý cười:
-Tôi cảm thấy ba người chúng ta thật có duyên, chụp một bức ảnh trước thế nào?
Hai người nghe thấy thì ra cô không phát hiện ra, mà muốn chụp ảnh cùng các cô.

Cái này dễ, chỉ cần cô có thể uống rượu, chụp bao nhiêu cũng được.

Vậy nên hai người cười đồng thanh nói:
-Được thôi!
Tô Vũ Đồng cười như không cười cầm điện thoại ra, ôm hai người bọn họ bắt đầu tạo dáng, Trần Nghiên Nghiên thấy đúng cơ hội, liền tráo rượu của Tô Vũ Đồng cho Đinh Giai.

Chụp ảnh xong, Tô Vũ Đồng giả vờ vui vẻ, nhấc ly lên trước:
-Nào, cạn ly!
-Cạn ly!
Đinh Giai vẫn không biết rượu của cô ta bị Trần Nghiên Nghiên tráo, tự nhiên uống liền một hơi hết.

Lúc đó, Cố Triều Tịch đi tới, cười với Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, anh có người bạn muốn giới thiệu cho em làm quen.

Tô Vũ Đồng nháy mắt với Cố Triều Tịch, trong tay lén làm động tác like, sau đó ra vẻ xin lỗi nhìn sang Vương Sa và Đinh Giai:
-Hai vị, xin lỗi nhé, sau này chúng ta uống tiếp, bây giờ tôi phải theo sếp Cố đi gặp bạn rồi.

Cố Triều Tịch thật là quá đúng lúc.

Mục đích của Vương Sa và Đinh Giai là lừa Tô Vũ Đồng uống rượu, bây giờ đã đạt được rồi, tất nhiên bọn họ sẽ không phản đối việc cô rời đi, vậy nên cười nói:
-Cô gái, không sao không sao, cô đi đi.

Tô Vũ Đồng cười không để lộ, kéo Trần Nghiên Nghiên đi theo Cố Triều Tịch.