Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 236: 236: Về Giang Thành





Cô nhớ ra người mình hằng ngày vẽ là ai, nhớ ra chiếc vòng vỏ sò kia, nhớ ra quyển nhật ký đó, cô còn nhớ Châu Lệ Đồng giả mạo cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô!
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô, thấy cô trừng mắt giận dữ đầu đầy mồ hôi, lo lắng lập tức xuống giường, đi đến trước mặt cô hỏi:
-Vũ Đồng, đầu cậu lại đau à?
Bệnh tình của cô đã ổn định, lẽ nào tối qua lại tái phát?
Tô Vũ Đồng quay đầu nhìn cô, kiên định lạ thường nói:
-Nghiên Nghiên, mình phải về tìm Mộ Diệc Thần!
Cô không thể để mặc Châu Lệ Đồng tiếp tục lừa anh, không thể để mặc Châu Lệ Đồng mạo danh mình, nghiễm nhiên hưởng thụ tất cả mọi thứ vốn không thuộc về cô ta!
Mộ Diệc Thần?
Đây là lần đâu tiên hơn một năm nay Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Tô Vũ Đồng nhắc đến anh.

Cô biết ký ức bị mất của cô đã quay trở lại, liền nói:
-Được, sáng mai mình sẽ đặt vé máy bay, ngày kia chúng ta quay về.

Cô muốn về nhất định có lý do của cô ấy, làm bạn thân của cô ấy, cô sẽ không ngăn cản.

Trước đây cô không nhắc đến Mộ Diệc Thần là vì Tô Vũ Đồng đã quên anh ta rồi, cô không muốn cho cô ấy thêm gánh nặng suy nghĩ, nhưng bây giờ không thể không đối mặt, đây chính là số mệnh, số mệnh của Vũ Đồng.

Giang Thành được bọc trong lớp bạc, mặt đất một màu trắng tuyết.

Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên xuống máy bay, liền thấy Thôi Chân Hy đến đón bọn họ, đã lâu không gặp cô càng ngày càng có phong thái cú ngôi sao rồi, ba người không nói với nhau một lời liền thân thiết mà nồng nhiệt ôm lấy nhau.

Sau một hồi nồng thắm, Thôi Chân Hy vỗ lưng bọn họ, cười tươi như hoa:
-Vú Trương chuẩn bị lẩu và rất nhiều rất nhiều thịt nữa, đi, chúng ta về nhà.

Một năm rồi, tuy cô qua lại giữa cái phim trường, vô cùng bận rộn, nhưng trong lòng mỗi ngày đều nhớ bọn họ.

Vốn còn định sau khi quay xong bộ phim này, sẽ đến nước M tìm các cô, không ngờ các cô lại quay về, trong lòng cô rất vui sướng.


Mùa đông này, vì có các cô trở lại, không còn thiếu sức sống nữa.

-Ừm.

Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên mỉm cười gật đầu, ba người tay dắt tay rời khỏi sân bay.

Cuối tháng chạp gió tuyết đầy trời, nước nhỏ thành băng, bởi vì có Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy, trái tim Tô Vũ Đồng lúc này thấy ấm áp.

Chiếc xe chạy vào biệt thự nhà họ Tô, Tô Vũ Đồng thấy vú Trương và tất cả người làm đang ở trong sân bận rộn quét tuyết.

Quét tuyết thường là chuyện làm vào buổi sáng, mà bọn họ lại làm vào buổi chiều, điều này nói lên mọi người đều hy vọng khi cô trở về, nhìn thấy sân vườn sạch sẽ, thật là có lòng.

Vú Trương thấy Tô Vũ Đồng xuống xe vô cùng kích động, vội vã cùng người giúp việc phụ trách dọn vệ sinh cùng giúp cô mang hành lý.

Chỉnh đốn chút việc, ba chị em quây quần ăn lẩu.

Khí nóng nghi ngút, hương thơm nồng nàn ngào ngạt.

Tô Vũ Đồng luôn thích ăn thịt, cho nên Chân Hy cho cô một phát hai đĩa lớn.

Nghiên Nghiên lo cho dạ dày của Vũ Đồng, liền đổi đĩa ớt của cô thành đĩa tương, rượu cũng không để cô uống rượu mạnh.

Thấy hai người bọn họ vì mình mà bận bịu, khóe mắt Tô Vũ Đồng hơi ướt, rất cảm động nói một câu:
-Mình yêu các cậu.

Nghiên Nghiên và Chân Hy nghe thấy, cười đáp:
-Chúng mình cũng yêu cậu.

Ba người nhìn nhau, cười.

-Ba người các em, thật không biết ý, lại không đợi anh đến đã ăn rồi.

Cố Triều Tịch mặc chiếc áo khoác nỉ màu nâu, bước trên tuyết đến, khuôn mặt anh tuấn cuốn hút mang theo nụ cười nhẹ, trên tay còn xách hai chai rượu vang.

Thấy anh tới, Tô Vũ Đồng mỉm cười:
-A Tịch, muộn như vậy rồi, em tưởng anh không đến chứ.

Nói rồi đứng dậy đi lại nhẹ nhàng dùng tay giúp anh phủi tuyết trên người.

Ngày đông ngắn, 6 giờ trời đã tối, bây giờ hơn 8 giờ, cô cảm thấy trời đã tối rất lâu rất lâu rồi.

Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng khôi phục trí nhớ, vẫn giúp mình phủi tuyết, đáy mắt chứa đựng nụ cười ấm áp, dịu dàng nói:
-Em gái trở về, sao anh có thể không đến.

Tô Vũ Đồng phủi sạch tuyết, nhận lấy rượu vang từ tay anh, cười nói:
-Sạch rồi, ngồi đi.

-Ừm.

Cố Triều Tịch gật đầu.


Thôi Chân Hy nhìn thấy Cố Triều Tịch đi tới bàn, cười nói:
-Oppa Cố, anh cũng thật là không hòa nhập gì cả, nào có ai ăn lẩu lại đi uống rượu vang, nào thử bia Thanh Đảo chính thống của Hàn Quốc anh em vừa gửi tới.

Cố Triều Tịch nhếch miệng cười quyến rũ:
-Ngôi sao à, em vừa nhận được vai nữ phụ xuất sắc nhất, lại nhận làm đại diện một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng thế giới, liền mời chúng tôi uống bia Thanh Đảo à?
Thôi Chân Hy không phụ sự kỳ vọng của anh, trong thời gian một năm ngắn ngủi liền trở thành ngôi sao ai ai cũng biết, một năm nay cô không ngừng có hợp đồng phim, độ hot áp đảo Châu Lệ Đồng , hiện tại đã được nhận vai nữ chính của mấy đạo diễn giỏi rồi.

Thôi Chân Hy cười rạng rỡ như hoa, xinh tươi như ngọc:
-Bia Thanh Đảo chỉ là bia khai vị, buổi sáng em đã đặt mấy cân tôm hùm Úc còn có cua hoàng đế, vú Trương đã làm rồi.

Tối nay là chị em các cô gặp lại nhau, tất nhiên phải ăn ngon uống ngon chơi vui rồi.

Cố Triều Tịch nghe vậy, quay đầu nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Xem ra rượu vang này thật không thể uống rồi, hải sản và rượu vang hình như tương khắc, để đây đi, chúng ta uống bia Thanh Đảo của ngôi sao Thôi, phải hòa nhập cho tốt chứ.

-Ừm, được.

Tô Vũ Đồng cười gật đầu, đưa rượu cho người làm, bảo cô ấy đặt lên giá rượu.

Bốn người ngồi quây quần bên bàn, ăn uống.

Tôm hùm Úc và cua hoàng đế đã lên, mọi người vừa định động đũa, thì Trần Nghiên Nghiên hét dừng một tiếng.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, cô cười hi hi nói:
-Ba ngày không đăng lên weibo rồi, đợi mình chụp cái trước đã.

-Phì!
Thôi Chân Hy cười, chê bai nhìn Nghiên Nghiên nói:
-Nghiên Nghiên, cậu biết tại sao weibo của cậu không tăng lượng theo dõi không?
Nghiên Nghiên quay đầu thắc mắc nhìn Thôi Chân Hy:
-Tại sao?
Thôi Chân Hy tình tứ nghịch ngọn tóc xoăn của mình, nháy mắt với cô một cái, tỏ ra rất yêu kiều:
-Bởi vì cậu luôn không nắm được trọng điểm, diễn viên trẻ xinh đẹp mới nổi như mình cậu không chụp, cậu chụp con tôm hùm với cua làm gì, lẽ nào mình còn không đủ sức hút bằng chúng nó à?
-Phì!
Lần này đến lượt Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch bật cười.


Quả thực, lần này Chân Hy nói không sai.

Thôi Chân Hy một lời cảnh tỉnh người trong mơ, Trần Nghiên Nghiên bừng tỉnh, lập tức lấy điện thoại chụp cho cô mấy bức, sau đó cười nói:
-Ngày tuyết rơi ngôi sao lớn càng hợp với lẩu hải sản! Các cậu thấy caption này thế nào?
Thôi Chân Hy vừa nghe, cảm thấy không hợp lý lắm, chau mày chạy đến bên cạnh cô xem.

Xem xong, mặt cô tái xanh, ôm trán nói:
-Đồ dở hơi, vô tình, đây là ai hả? A, hình tượng của mình, cậu mau xóa đi cho mình.

Cô đang theo hình tượng người phụ nữ trưởng thành đó!
-Hi hi, mình cảm thấy khá đẹp, cậu xem nhanh như vậy đã có người bình luận rồi.

Trần Nghiên Nghiên cười nói.

Thôi Chân Hy nghe vậy, vội vã lách qua xem, đồng thời đọc thành tiếng:
-Chị Chân Hy thật đáng yêu, biểu cảm mãn nguyện! Em đem đi đây.

Đọc xong, Thôi Chân Hy cười, đôi mắt sáng kia ngập tràn sao lấp lánh.

Thì ra còn có kiểu này.

Thấy cô cười, Trần Nghiên Nghiên vui mừng nói:
-Oa, nhanh quá, mới mấy giây như vậy mà có hơn 100 lượt thích rồi, mau xem mau xem, lượng theo dõi của mình tăng lên rồi, Chân Hy cậu thật thần kỳ, xem ra sau này mình phải chụp cậu nhiều lên mới được.

-Vậy sao?
Thôi Chân Hy phấn khích cúi đầu nhìn.