Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 231: 231: Tính Kế





-Cô Tô, mời vào.

Bảo mẫu mở cửa phòng Châu Lệ Đồng, kính cẩn đứng bên ngoài cửa, làm động tác mời.

Tô Vũ Đồng nói với bà:
-Được rồi, ở đây không cần bà phục vụ xuống dưới đi.

-Vâng!
Bảo mẫu nói xong , quay người đi.

Thấy bà đi, Tô Vũ Đồng đi thẳng vào phòng Châu Lệ Đồng.

Phòng Châu Lệ Đồng bày biện vô cùng xa hoa, giống như cung điện nơi công chúa ở vậy, nhưng Tô Vũ Đồng lại không có chút hứng thú nào, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi đi qua của phòng Châu Lệ Đồng, cô nhìn thấy một chiếc vòng tay bằng vỏ sò bị rơi vỡ, trong đó khắc hai chữ LT khiến mặt cô biến sắc, vội vã tiến đến nắm lấy chiếc vòng trong tay.

Mọi thứ cô đều có thể nhận nhầm, nhưng duy chỉ có chiếc vòng tay này cô không thể, đây là thứ Lucas khi còn nhỏ tự tay làm cho cô, khi anh khắc tên cô cũng ở bên cạnh anh, hai chữ cái đó giống như khắc vào sâu trong đầu cô vậy, mỗi nét bút, mỗi nét khắc đều vô cùng rõ ràng.

Vòng tay của cô sao lại ở đây?
Lucas, vòng tay, Mộ Diệc Thần từng nói Châu Lệ Đồng từng cứu anh, tất cả sự trùng hợp đều va vào nhau.

Tâm trạng Tô Vũ Đồng rất phức tạp, trong ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.

Đáp án trong lòng thấp thoáng hiện lên mặt nước.


Quay người, cô xông vào phòng ngủ của Châu Lệ Đồng.

Vòng tay ở đây, vậy quyển nhật ký cú cô nhất định cũng ở đây!
Cô nhất định phải làm rõ, Châu Lệ Đồng có phải đã giả mạo mình, Mộ Diệc Thần lúc nhỏ có phải chính là Lucas?
Khi cô xông vào phòng ngủ của Châu Lệ Đồng, bỗng chốc liền kinh ngạc, bên trong bừa bộn, quần áo và đồ dùng bị ném khắp nơi, bức hình lớn của Châu Lệ Đồng trên tường cũng bị phá hỏng.

Cô không kịp nghĩ nhiều, cúi đầu lập tung đống đồ lộn xộn lên tìm.

Vì đáp án trong lòng kia, điên cuồng lục tìm.

Tìm một lúc, cô nhìn thấy quyển nhật ký của mình trên tầng giữa trong tủ quần áo của Châu Lệ Đồng.

Tay hơi run run, cô bị sự ấm ức và tức giận cực lớn bủa vậy, nước mắt như không kiềm được lăn xuống.

Thì ra người cô đợi mười mấy năm, luôn ở trước mặt cô, bọn họ còn vì một thứ giả mạo, làm tổn thương nhau lâu như vậy.

Châu Lệ Đồng!
Châu Lệ Đồng!
Tôi nhất định phải lật tẩy cô!
Thù hận trong lòng Tô Vũ Đồng sục sôi mạnh mẽ, cô vừa định đưa tay lấy quyển nhật ký, thì thuốc trong rượu bắt đầu phát tác.

Đầu cô đột nhiên đau như bị đốt, ý thức tỉnh táo phút chốc liền mê man, cô đánh rơi chiếc vòng tay vỏ sò trên tay.

Giống như kẻ điên bắt đầu gào thét, dùng tay điên cuồng đập vào đầu mình.

Mọi người dưới tầng nghe thấy tiếng động phía trên, ai nấy đều không ngừng hoảng hốt, sắc mặt Mộ Diệc Thần thay đổi, lập tức xông vào nhà Châu Lệ Đồng.

Anh nhận ra đó là tiếng của Tô Vũ Đồng.

Châu Lệ Đồng biết thuốc bắt đầu có tác dụng, nham hiểm hứ một tiếng, sau đó giả bộ sốt sắng, cũng vào theo.

Cô ta là trẻ mồ côi, luôn không có chỗ dựa, 6 năm trước cô ta tròn 18 tuổi, rời khỏi trại trẻ mồ côi, một mình kiếm sống trong thành phố lớn.

Do tuổi nhỏ, lại không có học lực cao cho nên cô ta kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, vì thế ban đêm thường xuyên đi lục thùng rác, tìm chút đồ dùng sinh hoạt người khác không cần nữa.

Có một ngày, cô ta ở thùng rác khi biệt thự tìm thấy một cái cặp sách, chiếc cặp đó rất đẹp, cô ta liền mang nó về phòng trọ.

Khi cô ta định giặt sạch, thì phát hiện bên trong chiếc cặp có một quyển nhật ký và một chiếc vòng tay vỏ sò.

Cô ta tùy tiện lật bừa vài trang nhật ký, trên đó ghi lại chuyện một bé gái và một bé trai khi còn nhỏ ở cùng nhau trên đảo, dựa vào nhau cùng sưởi ấm mà sống.

Cô ta rất ngưỡng mộ cô gái đó, cô ta luôn rất hy vọng có mộ người có thể cùng cô ta sưởi ấm dựa vào nhau mà sống, vậy nên đeo chiếc vòng tay vỏ sò kia lên tay mình.

Qua mấy tháng, công ty giải trí Đại Kỳ tổ chức cuộc thi chọn người tài, cô ta từ nhỏ đã thích hát, cho nên liền đi.


Chính ngày hôm đó, cô ta gặp Mộ Diệc Thần, một người đàn ông khiến cô ta hồn phách điên đảo.

Mà anh hình như cũng chú ý đến cô ta, đi thẳng lên sân khấu kéo tay cô ta.

Cô ta tưởng anh bị tình yêu sét đánh với cô ta, nhưng không ngờ anh luôn nhìn vào chiếc vòng vỏ sò trên tay mình, kích động gọi cô một tiếng:
-Đồng Đồng!
Trong đầu cô ta phút cố như nổ tung, lập tức đoán ra anh là ai.

Tình tiết ác liệt như vậy, lại rơi xuống người cô ta, cô ta vốn không nghĩ làm thế thân cho người khác, nhưng nhìn thấy người đàn ông có tiền có thế còn có nhan sắc hơn người trước mắt, cô ta liền từ bỏ nguyên tắc của mình, gọi anh một tiếng:
-Lucas!
Vậy là bọn họ nhận nhau, cô ta mạo danh người con gái tên là Đồng Đồng kia, hưởng thụ sự yêu chiều vô bờ bến của Mộ Diệc Thần.

Cô ta hiểu tầm quan trọng của chiếc vòng vỏ sò, cũng hiểu sức nặng của nó trong lòng Mộ Diệc Thần, cho nên để khiến Mộ Diệc Thần xích mích với Tô Vũ Đồng, cô ta cắn răng đập vỡ vòng tay, sau đó bảo Đinh Giai bỏ thuốc phát điên cho Tô Vũ Đồng.

Cô ta cố ý làm phòng mình lộn xộn, cũng là muốn đổ vấy cho cô.

Người phụ nữ tồi tệ, hẹp hòi như vậy, cô ta tin rằng Mộ Diệc Thần chắc chắn sẽ không thích cô nữa!
Mộ Diệc Thần xông vào phòng Châu Lệ Đồng, thấy bộ dạng phát điên của Tô Vũ Đồng, anh giật nảy mình, nhanh chóng lôi cô lại ôm chặt cô vào lòng, vội vàng kêu một tiếng:
-Vũ Đồng!
-A!
Đầu Tô Vũ Đồng rất đau rất đau, cô đã không còn lý trí gì nữa, hét một tiếng như xé nát tim gan, cắn mạnh vào vai Mộ Diệc Thần.

Sắc mặt Mộ Diệc Thần phút chốc trắng bệch, chỗ bị cô cắn lập tức chảy máu, nhuốm đỏ chiếc áo màu trắng, còn anh không kêu lấy một tiếng, cứ ôm chặt lấy cô như vậy, mặt mày thương xót.

Cô rốt cuộc sao vậy?
Sao lại thành ra thế này?
-Lucas anh bị thương rồi! Tô Vũ Đồng, cô mau buông anh ấy ra!
Châu Lệ Đồng hoảng sợ, cô ta không ngờ thuốc này lại mạnh như vậy, Tô Vũ Đồng lúc này thực sự giống như người điên.

Tô Vũ Đồng vốn không nghe thấy, ý thức của cô hoàn toàn chỉ cảm thấy đau đớn, cắn Mộ Diệc Thần mãi không buông.


-Cô buông anh ấy ra! Nghe thấy không, buông ra!
Châu Lệ Đồng vội vã dùng thẳng tay bẻ đầu Tô Vũ Đồng.

Mộ Diệc Thần sợ Châu Lệ Đồng làm Tô Vũ Đồng bị thương, giận dữ nói:
-Em dừng tay!
Mộ Diệc Thần trước giờ chưa từng lớn tiếng nói Châu Lệ Đồng như vậy, càng không bao giờ quát cô ta, nước mắt Châu Lệ Đồng trào ra, ấm ức nói:
-Lucas cô ấy làm anh bị thương!
Thấy cô ta khóc, Mộ Diệc Thần biết mình vừa rồi giọng điệu quá nặng, dù sao cô ta cũng là quan tâm đến mình, vậy nên mềm giọng nói:
-Đồng Đồng, xin lỗi.

Vừa rồi anh chỉ là quá nóng ruột.

Nghe thấy anh xin lỗi, nước mắt Châu Lệ Đồng không hề ngưng lại, mà còn cúi người nhặt vòng tay vỏ sò bị vỡ trên đất, bày ra trước mắt anh, bộ dạng đau lòng:
-Anh yêu cô ấy đúng không?
Sau khi anh vào, không lập tức phát hiện ra vòng tay vỏ sò bị rơi vỡ, cũng không chú ý đến căn phòng thảm hại, lại ôm chặt người phụ nữ điên rồ này, cô muốn nhân lúc này để anh thấy chiếc vòng, hoàn thành kế hoạch giết chết ký ức của cô ta.

Quả nhiên, Mộ Diệc Thần nhìn thấy chiếc vòng vỏ sò bị đập vỡ, sắc mặt phúc chốc trở nên khó coi.

Thấy biểu cảm của anh, Châu Lệ Đồng nắm chặt chiếc vòng, mặc kệ cho vỏ sò sắc nhọn găm vào lòng bàn tay cô ta, máu tươi chảy ra từng giọt rơi xuống.

Cô ta muốn khiến anh mãi mãi không quên cảnh tượng này!
Cảnh tượng lòng cô ta chết.