Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 211: 211: Người Khác Đừng Mơ Nhúng Tay Vào





Tô Vũ Đồng nghe thấy Cung Thiếu Vũ nói vậy, đáp:
-Đạo diễn Trương là đạo diễn lớn, ông ấy có thể thừa nhận Chân Hy, tôi thực sự mừng cho cô ấy.

Nụ cười của Cung Thiếu Vũ càng rộng, khôi ngô rạng ngời:
-Cảnh này của cô ấy sắp quay xong rồi, tôi giúp cô gọi cô ấy qua nhé.

-Được!
Tô Vũ Đồng gật đầu cười.

Rất nhanh Thôi Chân Hy đã tới, thở dốc nhận lấy điện thoại, khi cô thấy mặt và mắt Tô Vũ Đồng đều không việc gì, cười vô cùng rạng rỡ:
-Vũ Đồng, câu khỏe rồi, thực sự quá tốt rồi.

Đừng nhìn cô thời gian này chuyên tâm quay phim, thực ra trong lòng rất bận tâm đến cô ấy.

Cô luôn muốn gửi tin nhắn cho cô ấy, nhưng vừa nghĩ đến bản thân hỏi về vết thương của cô ấy có thể sẽ làm cô ấy kích động, cho nên kiềm lòng lại.

Tô Vũ Đồng mỉm cười:
-Ừm, khỏe hẳn rồi, mình vừa nhìn thấy cậu diễn rồi, thực sự sắp bị cậu mê hoặc chết mất thôi, thực sự quá đẹp.

Nghe thấy lời khen của Tô Vũ Đồng, Thôi Chân Hy cười càng đẹp hơn:
-Mình đến là để quay phim này là có mục đích, tất nhiên phải cố gắng tận lực mới được chứ!
-Mục đích gì?
Tô Vũ Đồng tò mò hỏi.

Cô rời khỏi Hàn Quốc đến Giang Thành để chơi, cô tưởng cô ấy tham gia diễn xuất, chỉ là để vui thôi.

Sao bây giờ lại biến thành có mục đích rồi?
Chân Hy cười thần bí, mặt mày hớn hở nói:
-Cậu đợi xem weibo ngày mai sẽ biết.

-Không thể tiết lộ trước chút xíu sao?
Lại còn được lên weibo, Tô Vũ Đồng càng tò mò.


-Không được.

Chân Hy lắc đầu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

-Thôi Chân Hy, chuẩn bị cảnh sau!
Tô Vũ Đồng còn muốn hỏi tiếp, liền nghe thấy phó đạo diện đang gọi Thôi Chân Hy.

-Vũ Đồng, mình phải đi rồi, bye bye.

-Ừm ừm, khi quay chú ý an toàn.

-Được!
Hai người cùng tắt video, Tô Vũ Đồng cười đặt điện thoại lên chiếc tủ bên giường.

Cố Triều Tịch thấy tâm trạng cô không tệ, cười nhẹ:
-Thế nào, mắt nhìn của anh không tệ chứ?
Tô Vũ Đồng giơ ngón tay cái lên cho anh:
-Không tệ không tệ, nếu Chân Hy nhà em có thể giống như ngôi sao lớn Băng Băng đó, em nhất định cờ tuyên dương.

-Phì!
Cố Triều Tịch bị Tô Vũ Đồng pha trò, đôi mắt đào hoa ngập tràn ý cười, cả người phong thái nhẹ nhàng:
-Em nên tặng thứ khác đi! Cờ tuyên dương không thể ăn, không thể mặc, treo trên tường còn chiếm chỗ, thứ quê như vậy anh không cần đâu.

Tô Vũ Đồng cười theo:
-Yêu cầu của anh sao lại nhiều như vậy, hay là thế này đi, em đặt làm cho anh một chiếc cúp bằng đậu phụ, bên trên viết “Người phát hiện tài năng giỏi nhất” thế nào?
-Đậu phụ? Dù gì em cũng thể hiện tài năng, ít nhất cũng phải làm cho anh bánh kem chứ.

-Đậu phụ khá có dinh dưỡng mà.

-Đây là lý lẽ xiêu vẹo kiểu gì vậy? Bánh kem ngon mà.

-Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?
-!
Hai người nói chuyện rất vui, bọn họ đều không phát hiện ra, Mộ Diệc Thần đã đến cửa, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn họ, đáy mắt anh cuộc trào thứ cảm xúc phức tạp.

Lẽ nào anh thực sự muốn nhìn bọn họ tiếp tục phát triển như vậy sao?
Không, không được!
Tô Vũ Đồng là của anh, người khác đừng mơ nhúng tay vào!
Cố Triều Tịch, tôi sẽ không để anh có cơ hôi đâu.

Nghĩ đến đây, anh quay người rời khỏi cửa phòng bệnh.

Cố Triều Tịch bảo Tiểu Hạ làm thủ tục xuất viện cho Tô Vũ Đồng xong, liền đưa cô về nhà họ Tô.

Sau đó ở lại đến thời gian ăn tối.

Sau khi Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương đến, mọi người ngồi quây quần bên nhau, chuẩn bị ăn cơm.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không biết là ai tới, vậy nên đều rời ánh mắt ra ngoài cửa, chỉ thấy Mộ Diệc Thần dắt Niên Niên tao nhã cao quý đi vào.

-Mẹ, con rất nhớ mẹ!
Niên Niên buông tay Mộ Diệc Thần ra, xông thẳng tới chỗ Tô Vũ Đồng, đôi mắt lấp lánh như kim cương ngập tràn niềm vui.

-Niên Niên.


Tô Vũ Đồng nhìn thấy Niên Niên, trong lòng liền mềm dịu đi, lập tức đứng dậy, bế cậu bé vào lòng.

Mẹ con liền tim, sao cô có thể không nhớ cậu bé được.

Khi ở bệnh viện, tối nào cô cũng nhớ cậu bé đến mất ngủ, vốn còn định ngày mai đi đón cậu qua.

Niên Niên phấn khởi rúc vào lòng Tô Vũ Đồng, hai cánh tay nhỏ bụ bẫm vòng qua cổ cô, có chút tủi thân cong cái miệng nhỏ lên:
-Mẹ, mẹ đi đâu công tác, tại sao đi lâu vậy?
Ngày nào cậu cũng giơ ngón tay ra đếm ngày, tính đã được mười ngày rồi.

Lòng đợi đến sốt ruột rồi.

Tô vũ Đồng dùng chóp mũi thân thiết cọ vào mũi cậu, dịu dàng cười:
-Rất xa rất xa, lần sau mẹ nhất định sẽ về sớm với Niên Niên.

-Vâng vâng!
Nghe thấy Tô Vũ Đồng đảm bảo, tủi thân trên gương mặt của Niên Niên mới biến mất, cười gật gật đầu.

Mộ Diệc Thần thấy Niên Niên trèo lên người Tô Vũ Đồng, mà cô không có chút phản ứng gì, còn làm hành động thân thiết như vậy, trong lòng chợt vui.

Xem ra anh dẫn Niên Niên đến, quả không sai.

-Anh Mộ.

Vú Trương không hề biết những ngày này cô chủ nhà bà xảy ra chuyện gì, thấy Mộ Diệc Thần và Niên Niên đến, trong lòng rất vui mừng, lập tức thêm hai cái ghế.

Mộ Diệc Thần hơi gật đầu với vú Trương, coi như chào hỏi.

Tô Vũ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần dẫn Niên Niên tới, trước mặt Niên Niên cũng không tiện đuổi anh đi, ngầm đồng ý cho anh ở lại.

Mộ Diệc Thần thấy cô không lên tiếng, cười tự nhiên ngồi xuống.

Vú Trương nhanh chóng thêm hai cái bát và hai đôi đũa.

-Diệc Thần, tôi mang bình rượu đến, cậu xem cậu uống loại nào?
Cung Thiếu Dương cười chỉ vào các loại rượu màu sắc khác nhau trước mặt, đỏ có trắng có đen có vàng có muốn có loại nào là có loại ấy.

-Tùy cậu.

Mộ Diệc Thần đáp rất tùy ý, uống rượu không phải mục đích mình đến đây tối nay, cho nên có thể bỏ qua không tính toán.


Dù sao Cung Thiếu Dương và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh thích rượu gì, trong lòng anh ta tất nhiên biết rõ, anh ta sẽ biết nhìn để đưa.

-Vậy Aligote đi.

Anh không hề biết tối nay anh ta tới, cho nên Hennessy mà anh ta thích hôm nay anh không mang.

Cung Thiếu Dương nói xong, rượu đã rót xong.

Mộ Diệc Thần cũng không đòi hỏi, nho nhã cầm lên nhìn sang Tô Vũ Đồng chầm chậm lắc.

Khuôn mặt hoàn hảo của anh sắc nét mà góc cạnh, đôi môi mỏng gợi cảm hơi mím lại, đôi mắt nâu lấp lánh ánh lên tia sáng yếu ớt, khiến người ta nếu không cẩn thận sẽ lún sâu vào đó.

Rõ ràng là động tác thử rượu hết sức đơn giản, nhưng khi anh làm lại cực kỳ cuốn hút như vậy.

Lòng Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy như bị cái gì thiêu đốt, nhanh chóng rời ánh mắt sang Niên Niên.

Mộ Diệc Thần cho dù anh là cảnh sắc đẹp nhất thế gian này, thì cũng là đầm lầy nguy hiểm, tôi sẽ không nhảy vào lần nữa đâu.

Cung Thiếu Dương nhìn thấy phản ứng của Tô Vũ Đồng, đồng cảm nhìn Mộ Diệc Thần một cái, sau đó nói với Niên Niên:
-Niên Niên, cháu uống sữa dừa được không?
Niên Niên gật đầu, sau đó thuận theo ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Đồng, tách rời khoảng cách của cô và Cố Triều Tịch.

Trẻ con bám mẹ, Cố Triều Tịch không hề để ý chút nào, nhưng Mộ Diệc Thần vừa rồi nhìn ánh mắt của Tô Vũ Đồng, anh lại không thể thả lỏng, bởi vì anh phát hiện ra Vũ Đồng vẫn có phản ứng.

Cung Thiếu Dương rót sữa dừa cho Niên Niên xong, thì rót cho Cố Triều Tịch một ly rượu giống mình, sau đó nâng ly lên, cười điều chỉnh không khí:
-Cảm ơn Vũ Đồng mời chúng ta ăn cơm.

Trước mặt Niên Niên, Vũ Đồng không muốn phá hỏng không khí, vậy nên cười nâng ly rượu lên.