Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 164: 164: Thà Chết Vinh Còn Hơn Sống Nhục





Hai tên buôn người đẩy cửa ra, nhìn thấy tay Tô Vũ Đồng đầy máu, cầm mảnh sứ hướng về bọn chúng.

-Uỳnh!
Bọn chúng đóng cửa lại, cười.

Tên gầy hơn chút, mặt đầy chế giễu nói:
-Cô gái, sao thế? Cô tưởng cầm miếng sứ vỡ đó, ông nội đây sẽ sợ cô sao? Muốn cầm dao không? Cho cô mượn này.

Nói rồi, lấy một con dao xếp từ eo ra, “cạch!” mở ra:
-Ha ha ha!
Cười trắng trợn.

Tên béo hơn nháy mắt với hắn, nói:
-Mày phí lời với nó làm gì? Lên đi, làm cô ta phục tùng, sáng mai có đưa cho người ta mới ngoan ngoãn được, mày xem nó có thể cởi sợi dây buộc chặt như vậy.

Bọn chúng làm ăn lâu như vậy rồi, cô là người đầu tiên có thể làm đứt dây trói, con bé này tay mắt nhanh nhẹn, tránh cho đêm dài lắm mộng, phải làm cô nhớ kỹ lấy.

-Được ngay.

Tên gầy giắt dao sang bên eo, cười ma mãnh, đi về phía Tô Vũ Đồng:
-Cô gái, cô nhìn thật xinh đẹp, tôi thật không nỡ đánh cô, chi bằng cô cầu xin tôi, để tôi đổi cách khác?
Dạy dỗ, không chỉ có một cách đánh đập.

-Hừ!
Tô Vũ Đồng nhổ mạnh một miếng nước bọt vào anh ta, mặt đầy căm ghét, tức giận nói:
-Các anh làm loại chuyện không có tính người này, lẽ nào không sợ bị vô sinh rồi à?

Trên đời này cô ghét nhất là bọn buôn người!
Bọn chúng hủy hoại bao nhiêu gia đình, phá hoại bao nhiêu hạnh phúc, quả thật là tội đáng hận.

Tên gầy ghét nhất là người ta nói với hắn báo ứng gì đó, nghe lời này của Tô Vũ Đồng, sắc mặt hắn lập tức dữ dằn lên:
-Cái miệng nhỏ cũng gớm ghê đấy, đợi lát nữa tôi xem cô có cứng họng thế được không!
Nói rồi liền đi tới cướp lấy miếng sứ trên tay Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng vốn không muốn phải đầu hàng, thấy tay hắn ta đưa qua, liền rạch mạnh về phía hắn.

Tên buôn người vốn không ngờ rằng cô lại có gan lớn như vậy, một tên khinh địch, bị rạch một vết thương trên mu bàn tay, máu lập tức chảy ra một đường nhỏ.

-Con bé thối tha, mày muốn chết rồi!
Tên buôn người tức tối, không màng vết thương đang chảy máu trên tay, hung ác tóm lấy tay Tô Vũ Đồng, giằng lấy mảnh sứ trên tay cô, “chát chát chát!” đánh mấy cái lên mặt cô.

Tô Vũ Đồng đau đớn, bị hắn đánh đến đầu óc quay cuồng.

-Mày làm gì thế, mày có thể đỏi chỗ khác đánh không? Mặt đánh hỏng rồi thì không được giá nữa.

Tên béo đứng bên cạnh ôm tay nhắc nhở.

Tên gầy nghe thấy lời hắn nhắc, thô lỗ đẩy Tô Vũ Đồng xuống đất, rút thắt lưng ở cạp quần ra, hung hăng quất mạnh lên cơ thể mềm yếu của Tô Vũ Đồng.

-Phát!
Phút chốc mảnh vải trên lưng cô bị đánh rách, một vệt đỏ ửng lập tức hiện ra.

Cơn đau như lửa đốt so với ngón tay bị mảnh sứ đâm không biết đau hơn gấp mấy lần, sắc mặt Tô Vũ Đồng trắng bệch, trên trán lập tức dày đặc những giọt mồ hôi.

Cô cắn răng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tên gầy, ánh mắt rực lửa bùng lên sự giận dữ.

Tên buôn người bị ánh mắt của cô làm giật mình, sự tức tối trong lòng càng nhiều, lại giơ thắt lưng lên:
-Lại còn dám lườm tao, xem hôm nay tao có đánh chết mày không con nhãi này!
-Phát phát phát!
Tiếng thắt lưng da quất không ngừng vang lên trong phòng, Tô Vũ Đồng kêu lên thảm thiết mấy tiếng, nhưng cô vẫn không chịu thua, chửi lớn lên một câu:
-Cặn bã! Anh chết không yên ổn!
Bọn chúng có quyền gì cướp đoạt tự do của người khác, hủy hoại cơ thể người ta!
Đánh hồi lâu, miệng cô vẫn cứng như vậy, lại còn dám mắng mình, tên gầy hung dữ lại giơ thắng lưng da lên:
-Ông nội mày hôm nay không tin không xử lý được mày!
Tên béo thấy tên gầy hung hăng như vậy, lập tức mở miệng nói:
-Được rồi, được rồi, đánh chết rồi thì bán cho ai? Sao mày lại tin mồm nó chứ, mày còn muốn có tiền không thế!
Tên gầy chưa gặp người phụ nữ náo khó trị như Tô Vũ Đồng, cơ giận khó tiêu liền cởi bỏ quần áo.

Tên béo thấy vậy hỏi:
-Mày làm cái gì đấy?
Tên gầy cười ngang ngược:
-Không phải mày sợ tao đánh chết nó sao? Nếu bên ngoài đã không trị được nó, vậy thì tao chỉ đành trị từ bên trong thôi!
Hắn muốn xem thử cô còn có thể cứng rắn đến lúc nào!
Tên béo nghe lời này của tên gầy, cười xảo trá, trơ trẽn nói:
-Vậy tao cũng muốn tham gia!

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lần đầu hắn thấy, sao có thể để tên gầy hời thế được.

Tên gầy cười dâm đãng:
-Vội cái gì, tao trước, lát nữa đến mày, chúng ta có cả đêm, đủ để mày chơi.

Nhà mua người mà bọn chúng liên lạc, còn xa lắm, mai đi còn mất đến nửa ngày nữa.

Tên béo cười gật đầu, mặt đầy thích thú.

Thấy bọn chúng lại muốn làm chuyện dơ bẩn với mình, Tô Vũ Đồng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhảy xuống không chắc sẽ chết, nhưng nhất định ở lại sẽ bị làm nhục.

Cô thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Bàn bạc xong, tên gầy vừa roi da đi, tham lam nhào về phía Tô Vũ Đồng.

Thấy hắn qua, Tô Vũ Đồng nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, dứt khoát xông về phía cửa sổ.

Giây phút vô cùng cấp bách này, cửa phòng cũ kỹ bị đạp ra, mấy cảnh sát xông vào, đằng sau là Mộ Diệc Thần và Tiểu Dương đi theo, còn có Tiểu Viên cùng Tiểu Phương.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng lật nửa người ra ngoài cửa sổ, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hét lớn lên:
-Đừng!
Xông tới nhanh như một cơn gió, tóm lấy tay cô.

Tiểu Dương thấy vậy, vội vàng xông tới giúp.

Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Mộ Diệc Thần, còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, đến khi anh kéo lấy tay mình, cô mới biết thực sự là anh đã tới.

Ngước mắt, cô nhìn anh, khóe mắt cay cay, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vừa rồi bị đánh thảm như vậy, cô cũng không khóc, bây giờ nhìn thấy anh, cô lại khóc.

Mộ Diệc Thần thấy nước mắt cô, trái tim bị siết mạnh, dùng sức kéo cô lên, ôm lấy cô vào lòng, nghĩ lại nếu vừa rồi mình chậm một giây nữa, anh nghĩ mà thấy sợ.


Được anh ôm lấy, trái tim Tô Vũ Đồng ấm lên, tay cũng ôm chặt lấy eo anh.

-Sếp Mộ, hai người này phải xử lý thế nào?
Tiểu Dương nhìn Tô Vũ Đồng bị đánh thảm thương như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, lập tức hỏi ý kiến Mộ Diệc Thần.

Tiểu Phương và Tiểu Viên nghe thấy lời anh nói lập tức tiến lên, đợi Mộ Diệc Thần chỉ đạo.

Mộ Diệc Thần mắt đầy thâm sâu nhìn sang bọn buôn người đang bị cảnh sát khống chế, tàn nhẫn nói:
-Làm tay bọn chúng tàn phế đi!
Tiểu Viên và Tiểu Phương hai người cùng đáp:
-Vâng!
Sau đó đi về phía bọn buôn người bị cảnh sát khống chế.

Tên béo và tên gầy nhìn thấy bọn họ thực sự đi tới, vội vã nhìn sang cảnh sát, dáng vẻ cầu xin.

Cảnh sát thị trấn Kim Hoa là đồn cảnh sát Giang Thành trực tiếp liên hệ, cho nên bọn họ rất rõ thân phận của Mộ Diệc Thần, đừng nói anh muốn làm tàn phế tay hai tên buôn người này, cho dù chém hai tên này ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Vậy là, mấy người rất thống nhất giả mù quay người đi ra khỏi phòng, giữ ngoài cửa.

Thấy cảnh sát không những không bảo vệ bọn chúng, lại còn đi ra, trong lòng hai tên buôn người rất tuyệt vọng, vội vã quỳ xuống đất dập đầu, cầu xin:
-Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi biết sai rồi.

Lúc này mới hiểu ra, bọn họ chọc phải người không thể chọc vào.