Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 14: 14: Số Điện Thoại Bị Chặn





Tô Vũ Đồng nghe được giọng nói lo lắng của Trần Nghiên Nghiên, cười một cách nhẹ nhàng, đáp lại: “ Nghiên Nhiên tôi không sao, nhưng mà điện thoại của tôi hình như có vấn đề rồi, không gọi điện thoại được,”
“có phải tín hiệu không tốt không? Số điện thoại của cô là thuộc về quốc gia, hay là cô hỏi công ty truyền thông đi.

” Trần Nghiên Nghiên gợi ý.

Tô Vũ Đồng nghe xong cảm thấy có lý, ngay sau đó liền trả lời “ hay”
Tình hình tối hôm qua của Tô Vũ Đồng Trần Nghiên Nghiên là người hiểu rõ, trên người cô không có tiền Nghiên Nghiên đều biết, trong xã hội này bước ra khỏi cửa là không thể nào không đem theo tiền, vì vậy Trần Nghiên Nghiên nói với cô: “ Vũ Đồng, trong hộc tủ chiếc giường của tôi có tiền, cô tự lấy sài đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, món ăn của nhà ăn bệnh viện chúng tôi là ngon nhất.

” Nghiên Nghiên quá hiểu Tô Vũ Đồng, Nghiên Nghiên sợ rằng cô ăn không ngon.


Tô Vũ Đồng nghe được lời nói thân thiết của Nghiên Nghiên, không kiềm được cảm xúc hốc mắt cay cay, không từ chối ý tốt của cô ta, nói một chữ “ Okay”.

Nghe được Tô Vũ Đồng không từ chối mình, Trần Nghiên Nghiên khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “ thế thì tôi làm việc đây, cô ra ngoài một mình nhớ cẩn thận, buổi trưa gặp, bye bye.


Bố mẹ của Trần Nghiên Nghiên mất sớm, cô ấy sống cùng với chú của mình , chú của cô ta làm việc ở bệnh viện thần kinh, vì vậy từ nhỏ cô không có bạn bạn bè, các bạn cùng lớp cũng không chơi với cô ta, các bạn cùng lớp ruồng bỏ cô ta bỏi vì cô ta thường xuyên ngồi xe của bệnh viện thần kinh đến trường, Tô Vũ Đồng là bạn tốt duy nhất của cô ta, vì vậy cô ta không muốn Tô Vũ Đồng xem cô ta là người ngoài.

“ bye bye”
Tô Vũ Đồng rất biết ơn Trần Nghiên Nghiên, sau khi cúp máy cô cầm 100 đồng, đem theo chìa khóa và đi ra ngoài.

Đến công ty truyền thông cô mới biết, số điện thoại của cô bị chặn, cô hỏi nhân viên lí do, biết được câu trả lời rõ ràng là số điện thoại của cô vi phạm quy tắc của công ty truyền thông, quấy rối cuộc sống của Mộ Diệc Thần nên bị báo cáo.

Từ lúc quay về, cô gọi điện thoại một cách điên cuồng, cô ta vắt óc suy nghĩ muốn biết ai làm chuyện này, trong cơn tức, cô ta hét lên một câu, “ Thánh Asi”
Người đàn ông đó đã quá đáng lắm rồi!
Sự hẹp hòi keo kiệt không có phong độ!
Nhất thiết đừng để cô ta thấy anh ta thêm lần nào nửa, nếu không cô ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Sau khi cơn tức nguôi xuống, Tô Vũ Đồng yêu cầu nhân viên mở chặn số điện thoại cho cô, nhưng mà cô chịu phải sự từ chối, không còn cách nào khác cô đành phải làm lại một số điện thoại mới.


Bước ra khỏi công ty truyền thông đó, trên người cô đến nửa sợi len cũng không còn, không còn cách nào khác cô đành phải đi đến bệnh viện Nam Thành, trên đường cô dùng phần mềm nói chuyện để gửi số điện thoại mới của mình cho Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hi.

Một lát sau, một người đó đều gửi lại tin nhắn cho cô.

Nhìn từng cái từng cái tin nhắn rất phức tạp, Tô Vũ Đồng đơn giản tạo một nhóm nói chuyện ở wechat, cô chính thức giới thiệu Trần Nghiên Nghiên cho Chân Hi, ba người trong nhóm chat nói chuyện với nhau.

ba người tuổi tác xấp xỉ với nhau, Nghiên Nghiên hiền lành tốt bụng, Chân Hi xinh đẹp thẳng thắn.

Hơn thế nửa ba người họ mới gặp nhưng giống như tri kỷ, bạn bè thân thiết lâu năm vậy, nói chuyện với nhau thì không thể dừng lại được.

Tô Vũ Đồng vừa đi vừa xem tin tức, lúc gần tới cổng bệnh viện Nam Thành, cô ta vô tình thấy một quảng cáo tuyển dụng của quốc tế Hoa Thịnh trên màn hình TV ngoài trời.

Cô ta ngay lập tức hứng thú và đưa mắt nhìn nó.


Nếu như cô ta có thể vào tập đoàn Hoa Thịnh, không những có thể giải quyết những vấn đề mưu sinh, mà còn có cơ hội nghe ngóng được thông tin đứa con của cô bị thất lạc, tiếp cận với Mộ Diệc Thần nói cho anh ta biết chân tướng sự việc năm năm trước, vậy cớ sao mà không làm?
Cô ta hạ quyết tâm, mỉm cười và quay người đi về hướng cổng bệnh viện
Lúc ăn cơm cùng với Trần Nghiên Nghiên cô nói suy nghĩ của bản thân, và nhận được sự ủng hộ của Nghiên Nghiên, ngày hôm đó sau khi Trần Nghiên Nghiên tan ca cô mở tủ đồ của mình ra, để cho Tô Vũ Đồng tùy ý lựa chọn quần áo cho mình.

Trần Nghiên Nghiên là y tá, quần áo đều đơn giản, nhưng mà muốn đi phỏng vấn công ty quốc tế Hoa Thịnh, quần áo phải tươm tất, quần áo đơn giản thì không hợp lắm, vì vậy thử tới thử lui, Nghiên Nghiên cảm thấy không hài lòng, thế là cô kéo Tô Vũ Đồng đi trung tâm thương mại, mua cho Vũ Đồng hai bộ quần áo cùng với giày và túi.

Vũ Đồng vốn dĩ từ chối mua giày và mua túi, nhưng cô không thể cố chấp với Nghiên Nghiên, đành phải đồng ý.