Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 138: 138: Sự Việc Bất Ngờ





Nơi này khách du lịch không nhiều, cho nên đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt xinh đẹp.

Tuy không so được với đại giang đại hà trong nước, nhưng không khí đặc biệt trong lành, diễm lệ yên tĩnh.

Nhìn thấy cảnh đẹp ở trước mắt, Niên Niên nhìn về phía Tô Vũ Đồng nói:
-Mẹ, con thích nơi này, mẹ chụp ảnh cho con đi, lát nữa con gửi cho bà xem.

Tô Vũ Đồng thấy cậu nhớ đến bà Mộ, cười gật đầu, lấy điện thoại ra.

Chân Hy thấy Tô Vũ Đồng định chụp ảnh cho Niên Niên, lập tức tránh qua một bên.

Trong khoảnh khắc Niên Niên vừa giơ tay hình cái kéo lên, Tô Vũ Đồng ấn nút chụp, có một người đàn ông mặc áo đen đeo khẩu trang không biết từ đâu chui ra, đẩy Niên Niên xuống cầu, sau đó chạy mất.

-A! Mẹ ơi!
Niên Niên bị đẩy lơ lửng, sợ hãi hét lên, cả người liền rơi xuống.

-Niên Niên!
Tô Vũ Đồng bị dọa hết hồn, ném điện thoại đi, trực tiếp nhảy xuống.

Thôi Chân Hy hét lớn kêu cứu:
-Người đâu! Cứu mạng!
Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng cô, lập tức đưa mắt nhìn, chỉ thấy một mình Thôi Chân Hy đừng ở cầu Lâm Tiên, không thấy Niên Niên và Tô Vũ Đồng đâu cả.

Tim anh thắt lại, bỏ lại Châu Lệ Đồng, lập tức chạy qua đó.

Hội vệ sĩ thấy vậy, cũng vội vàng đi theo.


Thôi Chân Hy thấy Mộ Diệc Thần chạy đến, khóc nói:
-Vừa nãy có một người đàn ông đẩy Niên Niên xuống cầu, Vũ Đồng nhảy xuống cứu thằng bé, Vũ Đồng không biết bơi! Anh mau…cứu bọn họ!
Mộ Diệc Thần không đợi Thôi Chân Hy nói hết câu, sắc mặt lập tức thay đổi, quay người nhảy xuống cầu, hai vệ sĩ thấy vậy lập tức nhảy xuống theo.

Thấy bọn họ đều nhảy xuống hết, Thôi Chân Hy lo lắng nằm bò trên cầu nhìn xuống, lúc này Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên chạy tới, thấy cô mặt không còn giọt máu nằm bò trên cầu, lập tức hỏi:
-Chân Hy, sao thế?
Bọn họ đang chụp ảnh ở bên kia, đột nhiên nghe thấy cô kêu cứu, liền vội chạy qua đây.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thôi Chân Hy quay đầu nhìn bọn họ, khóc nói:
-Niên Niên bị người ta đẩy xuống dưới, Vũ Đồng nhảy xuống theo, Mộ Diệc Thần và vệ sĩ của anh ấy xuống cứu bọn họ rồi, chúng ta mau xuống đón bọn họ.

Trần Nghiên Nghiên vừa nghe xong, lập tức sợ hãi bật khóc, vội vàng nói:
-Vậy mau đi thôi!
Sau đó kéo Thôi Chân Hy dậy chạy xuống dưới cầu.

Cung Thiếu Dương đang định đuổi theo, chân liền dẫm phải một vật, cúi đầu nhìn, hóa ra là điện thoại của Tô Vũ Đồng, anh lập tức nhặt lên, nhìn một cái rồi chạy theo hai người kia.

Châu Lệ Đồng đứng ở một chỗ không xa nhìn thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên, cũng chậm chạp đi xuống dưới cầu.

Ban đầu cô ta tính chỉ có một mình Mộ Niên, nhưng không ngờ Tô Vũ Đồng lại muốn tự tìm cái chết, cũng nhảy xuống theo.

Cầu cao như vậy, nước sâu như thế, Niên Niên và Tô Vũ Đồng xem ra lành ít dữ nhiều.

Cung Thiếu Vũ từng nói với cô ta Mộ Diệc Thần thời đại học là quán quân nhảy cầu, cho nên cô ta không hề lo cho anh.

Cô ta bây giờ phải nghĩ cách, lát nữa làm sao khuyên Mộ Diệc Thần kiềm chế đau thương.

Dưới cầu.

Sau khi Mộ Diệc Thần và vệ sĩ nhảy xuống, rất nhanh đã nhìn thấy Niên Niên, cậu bé đang nhắm mắt trôi nổi trên mặt nước, còn Tô Vũ Đồng thì không thấy tung tích đâu.

Mộ Diệc Thần nhanh chóng bơi qua ôm lấy Niên Niên, lúc này mới phát hiện Tô Vũ Đồng lại ở dưới mặt nước, hai tay nắm lấy đôi chân đang không ngừng đạp loạn trong nước của Niên Niên, anh đang định kéo lấy tay cô, cô liền chìm xuống dưới.

Thấy cô càng ngày càng rời xa khỏi vòng tay mình, Mộ Diệc Thần không biết tại sao tim bỗng thắt lại, cổ như bị thứ gì đó bóp lấy, một cảm giác ngạt thở mãnh liệt nhanh chóng bao vây lấy anh.

-Bế Niên Niên lên!
Anh nhanh chóng đưa Niên Niên cho vệ sĩ, hít sâu một hơi, sau đó lại lặn xuống.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, anh phải kéo Tô Vũ Đồng quay về!
Dưới nước.

Tô Vũ Đồng vùng vẫy đến mỏi nhừ chân tay không còn sức lực nào nữa, miệng nhả ra bong bóng cứ thế chìm xuống, mắt dần dần nhắm lại.

Vào lúc cô nghĩ mình sắp chết, một cơ thể ấm áp ôm chặt lấy cô, đôi môi lạnh lẽo kề vào một thứ âm ấm, truyền oxy cho cô.

Có hi vọng sống, cô lập tức mở mắt, chỉ thấy Mộ Diệc Thần đang ôm cô bơi lên.


Trái tim hơi rung động, tay cô không tự chủ ôm lấy lưng anh.

Cảm nhận được động tác dựa vào của cô, Mộ Diệc Thần trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy ở bụng dưới, quay đầu lại ngậm lấy môi cô, xúc động hôn cô.

“Ào!”
Bọn họ chui ra khỏi mặt nước.

Châu Lệ Đồng vừa xuống dưới cầu, liền nhìn thấy cảnh hai người đang ôm hôn nhau, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

-Vũ Đồng!
-Vũ Đồng!
Thôi Chân Hy và Nghiên Nghiên thấy Mộ Diệc Thần cứu được Tô Vũ Đồng, hai người kích động hét lớn, nước mắt rơi lã chã.

-Bố mẹ!
Lúc Mộ Diệc Thần xuống cứu Tô Vũ Đồng, Cung Thiếu Dương đã cấp cứu cho Niên Niên, cậu bé bây giờ đã không sao, nhìn thấy bố tìm mẹ về, cậu cũng bật khóc.

Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng hét của bọn họ, lập tức ngừng hôn, hai người nhìn nhau, có chút bối rối nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Mộ Diệc Thần ho nhẹ một tiếng, nói:
-Tôi đưa cô lên.

Sau đó bơi vào bờ.

Lên bờ, Tô Vũ Đồng lặng lẽ nhìn Mộ DIệc Thần, nói:
-Cảm ơn.

Anh lại cứu cô lần nữa.

Mộ Diệc Thần đáp lại lời cô:
-Cô không sao thì tốt.

Nói xong, hai người liên tục nhìn nhau.

Thấy hai người bọn họ không để ý đến mình, Châu Lệ Đồng rất tức giận, nhanh chóng đến trước mặt Tô Vũ Đồng, chất vấn:
-Tôi giao Niên Niên cho cô, chính là tin tưởng cô, cô rốt cuộc là bị sao vậy, Niên Niên sao lại bị rơi xuống!

Mạng của bọn họ thật lớn!
Kế hoạch thất bại, cô ta không thể giương mắt nhìn tình cảm của Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng ngay một đi lên như thế được, cô ta nhất định phải đẩy chuyện này qua cho Tô Vũ Đồng.

Chỉ cần để Mộ Diệc Thần nghĩ rằng đó là khổ nhục kế do cô dàn dựng lên, vì muốn tranh giành sự ưu ái mà đẩy Niên Niên xuống, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội!
Thôi Chân Hy thấy Châu Lệ Đồng chất vấn Tô Vũ Đồng, lông mày dựng lên, tức giận nói:
-Tôi vừa không phải nói rồi sao! Không phải Niên Niên tự rơi xuống, mà bị một người đàn ông đẩy xuống! Cô không nghe à!
Châu Lệ Đồng không thèm để ý cười một cách giễu cợt:
-Chúng tôi đều không nhìn thấy, mọi chuyện rốt cuộc như thế nào e rằng chỉ các người biết! Loại tình huống này trong phim có nhiều rồi.

Ý của cô ta hết sức rõ ràng, trong mắt Thôi Chân Hy nổi lên một ngọn lửa, tức giận nói:
-Cô có ý gì, cô sẽ không nghĩ là tôi và Vũ Đồng thông đồng với nhau, đẩy Niên Niên xuống đấy chứ!
Người phụ nữ đáng ghét này, thật là xấu xa.

Cô ta lại có thể gây xích mích chia rẽ, nói không thành có.

Châu Lệ Đồng mỉm cười, quay về phía Mộ Diệc Thần nói:
-Lucas anh nghe thấy chưa, đây là chính cô ấy tự nói, long dạ độc ác, chúng ta không thể không đề phòng.

Mộ Diệc Thần nghe Châu Lệ Đồng nói, nhìn Niên Niên hỏi:
-Niên Niên, con nói đi, là ai đẩy con xuống?
Dáng vẻ khi nãy của Tô Vũ Đồng ở trong nước không giống giả vờ, nếu cô quả thực là hung thủ, vậy thì quá đáng sợ rồi, đến anh còn không thể nhận ra.

Niên Niên lắc đầu, gương mặt nhăn lại:
-Bố, con không biết, lúc đấy mẹ đang chụp ảnh cho con, không thể là mẹ được.