Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em

Chương 14: Tiến triển




Buổi sáng hôm sau. 

7h sáng tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi vào phòng. Gia Nhi lờ mờ mở mắt. Cô bước đến bên cửa sổ mở cửa làn gió sớm mai thổi nhẹ lướt qua làn da tươi tắn. Cô hít thở một không khí trong lành rồi mỉm cười trong lòng an yên. 

Cô đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn. Rồi cho một ít tinh dầu hoa hồng vào nước. Chiếc đầm ngủ trượt xuống. Một làn da trắng nỏn không tì vết hiện ra, đôi chân thon dài nhấc chân bước vào bồn tắm. Gia Nhi ngâm mình trong nước nhắm mắt lại hưởng thụ. Một lúc sau cô quấn một cái khăn tắm bước đến bên bàn trang điểm. Khuôn mặt trong gương hiện lên đẹp không tì vết. Tiện tay lấy một lọ serum dưỡng da bôi nhẹ lên mặt sau đó bước đến tủ quần áo thay đồ. 

Hôm nay cô mặc một bộ đồ đơn giản, một chiếc đầm có tay lở màu kem dài tới gối điểm nhấn có một cái nơ thắt ở cổ. Cô vẫn là thích nhất những bộ đồ có màu nhẹ nhàng. 

Điện thoại reo lên. Gia Nhi đi đến bên giường nhất điện thoại.

" Alo Tiểu Ly, có chuyện gì thế "

" Gia Nhi, chào buổi sáng. Tớ nhớ cậu quá đi " giọng Tiểu Ly nủng nịu

Gia Nhi bật cười " Hôm nay tớ vinh hạnh quá. Được Phan đại tiểu thư gọi điện đến nói nhớ tớ đấy. Bầu trời bên đây đang đẹp lắm đại tiểu thư ơi. Cậu đừng để bảo kéo đến đây chứ" 

" Này nhé, đợi tớ về đi, tớ sẻ tính sổ với cậu. Dám bỏ tớ về nước. Rồi bây giờ còn châm chọc tớ sao. Còn 30 ngày nữa bà đây sẻ về bám víu lấy cậu không buông." Phan Tiểu Ly hùng hồn tuyên bố. 

" Thôi được rồi. Tớ ở đây đợi cậu" nói rồi cúp máy. 

Tắt điện thoại cô lại nhìn vào tin nhắn từ tối hôm qua. Là tên Mặc Dương Hàn. Gia Nhi mở ra xem. Rồi há hốc mồm. Đến tìm cô, không phải chứ. Tên này nói là đến tìm cô. Gia Nhi đang suy nghĩ. Có khi nào tên này lại xông vào đây luôn không. Không được, nếu như anh ta vào trong biệt thự này. Không phải là ông bà cô sẻ hỏi đủ thứ chứ. Loay hoay không biết làm sao thì điện thoại cô vang lên. 

Cô nhìn tên trên màn hình "Tên biến thái" 

Gia Nhi trợ tròng mắt. Anh ta linh thật đấy. Cô không suy nghĩ nhiều trực tiếp bắt máy. 

"Tôi đang đợi em ở trước cửa " - giọng trầm trầm của Mặc Dương Hàn vang lên trong điện thoại

Gia Nhi lập tức ngớ người. Không phải là nhanh đến vậy chứ. Đã đến trước cửa luôn rồi sao. Cô lập tức trả lời. 

" Anh tìm tôi có việc gì không? "

"Muốn mời em một bữa sáng" Mặc Dương Hàn vui vẻ đáp

" Nếu tôi nói là không nhận lời thì sao" Gia Nhi thản nhiên từ chối

" Vậy thì..... tôi đành ở đây đợi tới khi nào em nhận lời thì thôi" anh mỉm cười

" Anh.." "Hm. Vậy thì anh đợi đi" Gia Nhi mất bình tĩnh. Cái tên này thật là. Cô cúp máy vội xách túi chạy xuống dưới lầu. 

Lâm lão gia và phu nhân đang uống trà buổi sáng xem tin tức thấy cô bước xuống chưa kịp lên tiếng thì Gia Nhi vội đáp

" Cháu có chút việc ra ngoài. Cháu sẻ ăn sáng ở ngoài ạ" rồi gật đầu tạm biệt đi ra gara lấy xe.

Cánh cửa mở ra Gia Nhi lái xe vừa ra khỏi cổng liền thấy một chiếc xe màu đen đang đậu bên đường. Nhìn là biết ai là kẻ ngồi bên trong là ai. Cô không dừng lại, mà tiếp tục lái xe về hướng thành phố A. 

Bên trong xe

Mặc Dương Hàn thấy cô lái xe ra ngoài, thì thầm mỉm cười. Anh cứ phải mặt dày như vậy thì cô mới chịu để ý tới anh. Có lẻ đây là chiêu thức mới để có thể tấn công cô. Anh thầm đắc ý rồi ra lệnh cho tài xế.

" Đuổi theo cô ấy" 

Tên tài xế nhìn thấy biểu hiện của boss ban nảy mà toát hết mồ hôi. Boss vừa nảy là đang mỉm cười sao. Cái vẻ lạnh lùnh của boss thường ngày đâu mất rồi. Anh lắc đầu dập tắt suy nghĩ vội lại xe đuổi theo.

Gia Nhi nhìn gương chiếu hậu. Thấy anh ta đuổi theo củng chẳng quan tâm là mấy. Miễn là anh ta đi khỏi biệt thự nhà cô là được. Chứ nếu không để ông bà cô biết được chắn chắc không ít phiền phức. 

Chẳng mấy chốc đã đến thành phố A. Cô chẳng màn tên Mặc Dương Hàn vẫn đang đuổi theo ở phía sau. Cô dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi định vào mua ít đồ. Vừa bước ra khỏi xe, đã thấy cái tên biến thái củng xuống xe đang đi tới trước mặt mình. 

Cô dừng lại nhìn thẳng vào mắt anh nhíu mày ý muốn hỏi anh muốn gì

" Ở đây không có đồ ngon. Tôi mời em ở một nhà hành khác" anh thản nhiên nói

" Không cần. Tôi thích những món này" cô vẩn khư khư mặc kệ anh. Định đi vào thì tay bị anh níu lại. 

" Đồ ăn nhanh không tốt cho sức khoẻ" anh quan tâm cô

" Tôi không thích ai áp đặt mình" cô vung tay bỏ đi một mạch vào trong

Mặc Dương Hàn khó chịu với hành động hất tay anh ra. Nhưng rồi củng đi theo cô vào trong.

Gia Nhi tiện tay lấy một cái giỏ rồi bỏ một ít bánh vào trong rồi quay ra quầy tính tiền. 

Nhân viên tính xong báo giá. Mặc Dương Hàn nhanh tay lấy cái thẻ của mình đưa ra trước mặt cô nhân viên

" Dùng cái này" - cô nhân viên ngước lên thấy một người đàn ông thật đẹp trai thì ngây người một lúc đang định nhận lấy thẻ thì cô gái khách hàng kia liền lên tiếng

" Là của tôi mua. Không dùng thẻ của anh ta" Gia Nhi nhìn thấy hành động của anh ta liền nhanh tay gạt tay anh qua một bên. Cô không thích nợ người khác. 

Cô nhân viên khó xử nhìn hai người. Mặc Dương Hàn thấy Lâm Gia Nhi không vui thì củng thu tay về. Nếu cô không thích thì thôi vậy. Anh không muốn Gia Nhi mất thiện cảm với anh. 

Gia Nhi loay hoay mãi không tìm được ví tiền. Cô bắt đầu bối rối. Không phải là quên mang rồi chứ. Cô bắt đầu lục lọi đầu mình. Thôi xong rồi, vừa nảy còn gạt tay anh ta ra. Gia Nhi thầm nghĩ sao lại ngu ngốc đến mức vội vàng mà quên mang ví luôn rồi. Đang không biết làm thế nào. Cô nhân viên lên tiếng. 

" Đồ của quí khách đã thanh toán xong ạ" 

Mặc Dương Hàn sau khi thấy cô loay hoay tìm trong túi một lúc. Liền đoán ra có lẽ cô quên mang theo ví. Liền mỉm cười rồi lập tức đưa thẻ nhìn cô nhân viên ý bảo thanh toán. Cô nhân viên liền hiểu ý nhanh tay nhận lấy rồi thanh toán. 

Gia Nhi ngượng ngùng đến nỗi không biết chạy đi chỗ nào trốn. Cô không cầm lấy bịch đồ cứ thế vội vàng rời khỏi cửa hàng, vừa bước lên xe đã thấy anh ngồi bên cạnh. Cô không khỏi khó chịu. 

" Ai cho phép anh lên xe của tôi" Gia Nhi khó chịu nói

" Đã nói hôm nay tôi mời, em không cần khách sáo" anh nói rồi đưa túi đồ cho cô.

Gia Nhi nhìn túi đồ ăn, cô thích nhất các loại bánh trong kia. Bây giờ lại đang rất đói. Nhìn chúng hấp dẫn như vậy. Cô đành không nở từ chối. Nhưng cô lại không muốn nợ anh ta. Cứ như vậy mà đắn đo suy nghĩ.

Mặc Dương Hàn thấy bộ dạng của Gia Nhi thì không khỏi buồn cười. Cô gái lạnh lùng này củng có lúc đáng yêu như vậy sao. 

" Được rồi, nếu như em không muốn nợ tôi. Vậy thì bây giờ, em lái xe chở tôi đi đến chỗ của em, rồi mời tôi một li nước. Xem như là tiền thanh toán những món này vậy" Anh liền chớp lấy cơ hội ở bên cô

" Nếu anh đã nói như vậy thì... ok. Được thôi" Gia Nhi nghe củng hợp lí. Coi như không nợ anh ấy vậy. 

Nói rồi cô lái xe đến cửa hàng của mình. 

Mặc Dương Hàn vui vẻ nhìn phong cảnh bên ngoài lâu lâu lại liếc nhìn người con gái đang chăm chú lái xe mỉm cười thích thú.