Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử

Chương 1: Ngạo Thiên Gặp Lại Wind




Tại sân bay Quốc tế New York, một người đàn ông với dáng người cao lớn, mặc trên người bộ âu phục màu đen của thương hiệu Armani được thiết kế riêng cho anh.

Anh sở hữu gương mặt đẹp trai y như tượng điêu khắc Hy Lạp, mái tóc ngắn màu nâu được anh tém gọn về phía sau, càng tôn lên sự tuấn tú trên gương mặt kiêu ngạo của anh.

Ngạo Thiên được trợ lý Ken và hai tên thuộc hạ, cẩn thận hộ tống ra khỏi máy bay tư nhân của mình.

Hôm nay anh bay sang New York là để gặp mặt Lôi Lạc Thiên chủ tịch của công ty Lôi Thị, để bàn về mối làm ăn có liên quan đến mạng lưới thông tin của Thành Phố X.

Bảo vệ sân bay vừa nhìn thấy Ngạo Thiên liền cung kính cúi đầu chào hỏi, rồi nhanh chóng chặn đường những hàng khách đi bên cạnh lại, để nhường đường cho Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên hài lòng với sự sắp xếp của Lôi Lạc Thiên, anh không ngờ lần này đến New York lại được Lôi Lạc Thiên đãi ngộ tốt như vậy.

Cũng đúng Lôi Lạc Thiên là một người không đơn giản, xã giao rộng rãi, ở New York này chỉ cần nghe đến cái tên Lôi Tổng, dù trong lòng không muốn nhưng ngoài mặt cũng phải tỏ ra kiêng dè kính nể.

Chỉ có những người ngu ngốc mới dám đối đầu với Lôi Lạc Thiên.

Trong lúc Ngạo Thiên vừa đi ngang qua cửa khẩu hải quan, đột nhiên bị ai đó từ bên hông đụng mạnh vào người.

Hai tên thuộc hạ đi bên cạnh phản ứng cực nhanh, họ lập tức xông tới một tay đẩy người không biết chết là gì sang một bên, tay còn lại vịn vào khẩu súng đặt ở thắt lưng chuẩn bị rút ra tự vệ.

Ngạo Thiên sa sầm mặt, anh nhíu mày ánh mắt tỏ ra nộ khí khi nhìn thấy hai tên thuộc hạ phản ứng hơi lố ở nơi công cộng.

Hai tên thuộc hạ nhìn thấy sắc mặt xám xịt của chủ nhân, liền buông tay ra khỏi khẩu súng, lặng lẽ lui mình sang một bên đứng chờ lệnh.

Cô gái mặc trên người quần jean áo phông, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, bị hai tên thuộc hạ của Ngạo Thiên mạnh tay xô ngã.

Cô gái ngồi bệt dưới mặt đất cố tình dùng âm thanh lớn quát lên, để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

- Ahhhhhhhhhhh

Các người làm gì vậy?

Muốn giết người hay sao?

Ngạo Thiên đứng với tư thế vô cùng nhàn nhã, hai tay đút vào trong túi quần tay của mình, chân mày nhíu chặt lại thành đường thẳng nhìn vào cô gái chuyện bé xé ra to trước mặt.

Rõ ràng vừa rồi là do cô ta không cẩn thận đụng vào người anh, sao bây giờ lại bày ra bộ dạng giống như anh mới là người có lỗi?

Ken theo bên cạnh Ngạo Thiên nhiều năm, chỉ cần nhìn vào sắc mặt của Ngạo Thiên anh liền biết trong lòng Ngạo Thiên cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt sắc bén của Ken đảo một vòng xung quanh, bắt gặp một đám người đang vây quanh bọn họ bàn tán xôn xao, anh liền chuyển tầm mắt của mình vào cô gái ngồi lì dưới mặt đất.

- Cô gái, là do cô không cẩn thận đụng vào người của ông chủ tôi trước.

Cô gái ngồi dưới mặt đất ngước mắt lên nhìn Ngạo Thiên, nhìn thấy Ngạo Thiên không thèm liếc mắt đến mình, để cho thuộc hạ lên tiếng.

Cô gái càng thêm tức giận, bày ra bộ dạng đáng thương khóc rống lên.

- Hu.......hu......hu.........

Đau chết người ta, các người đã khiến chân tôi bị thương.. Hu...hu....hu.....

Đau quá.......hu.....hu...hu...

Cô gái dùng hai tay ôm lấy cổ chân của mình khóc lóc ầm ĩ, càng lúc âm thanh càng lớn hơn.

- A.....um........

Ngạo Thiên bực bội hắng giọng, anh mặc kệ cô gái mặt dày này, thản nhiên bước về phía trước.

Cô gái nhìn thấy thái độ hững hờ không thèm nói một câu xin lỗi của Ngạo Thiên, trong lòng phẫn nộ.

Như vậy là muốn rời đi sao?

Không dễ như vậy đâu!

Cô gái cúi xuống lợi dụng cái mũ lưỡi trai trên đầu che mặt của mình lại, cô lấy trong túi quần ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhanh chóng nhỏ vào hai mắt của mình, tạo thành hai dòng nước mắt trong suốt.

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng về phía của Ngạo Thiên, lúc này cái cô nhìn thấy chỉ là bóng lưng cao lớn của anh.

Cô không ngờ bóng lưng của người đàn ông này, thật vạm vỡ kèm theo khí thế dọa người.

Cô gái kinh ngạc với bản thân của mình, vì sao mình lại có suy này.

Nhìn thấy Ngạo Thiên chuẩn bị bước ra khỏi cửa sân bay, cô gái lập tức khóc rống lên, cô vừa khóc vừa kêu lên.

- Hu...hu..... Anh làm người ta bị thương rồi, cứ như vậy là bỏ đi hay sao?

Nhìn thấy một cô gái nhỏ bị người khác bắt nạt khóc nức nỡ, những người đứng xung quanh từ nãy giờ không thể làm ngơ liền lên tiếng nói giúp.

- Anh kia, anh khiến người khác bị thương rồi muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao?

Ngạo Thiên nghe người phụ nữ phía sau nói vậy, anh bất giác xoay đầu lại nhìn cô gái.

Nhìn thấy cô gái khóc tức tưởi nước mắt như mưa chảy dài xuống gương mặt của cô, Ngạo Thiên nhếch môi cười khinh thường.

Cô gái này đóng kịch tài tình, Ngạo Thiên không quan tâm đến những giọt nước mắt giả tạo kia, chỉ bực mình nhìn Ken một cái rồi tiếp tục bước về phía trước.

Ken liền hiểu ý, anh bước tới trước mặt cô gái, dáng người Ken cao lớn khiến cô gái phải ngước mặt lên đối diện với anh.

Ken đứng từ trên nhìn xuống cô gái, cất giọng xem thường.

- Này cô kia, bao nhiêu tiền đã đủ chưa?

Ken cầm trên tay một sắp tiền đô Mỹ đưa cho cô gái, cô gái nhận lấy nhìn vào sắp tiền rồi nhìn Ken.

- Các người ỷ có tiền là hay lắm sao?

Bước chân của Ngạo Thiên vừa nâng lên chuẩn bị bước ta khỏi cổng, nghe cô gái nói vậy, anh xoay mặt lại nhìn cô gái, gương mặt anh tuấn lộ rõ sự chán ghét.

- Thật tham lam.

Sắp tiền đó đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với một số người đó là tiền lương cả năm của bọn họ.

Lời nói của Ngạo Thiên tuy không lớn, nhưng đã đủ để tất cả mọi người và cô gái nghe được.

Cô gái nhìn thấy sự khinh thường toả ra từ trong ánh mắt của Ngạo Thiên khi nói ra những lời này, trong lòng càng thêm tức giận, bàn tay bắt giác cuộn tròn lại, đấm mạnh xuống mặt đất.

Anh đừng nghĩ vậy là xong, tôi sẽ tìm anh tính sổ.

Thù mới nợ cũ tôi sẽ đồi lại gấp đôi.

Wind cong môi cười khoái chí, cô là người có thù ắt sẽ trả.

Đợi đến khi Ngạo Thiên và thuộc hạ của anh khuất dần sau cổng chính của sân bay, Wind mới thản nhiên đứng lên từ dưới mặt đất chỉnh lại quần áo của mình, vừa đi vừa nhảy nhót trong lòng vui vẻ.

Cứ mỗi lần cô gặp mặt người đàn ông này cô sẽ khiến hắn khó xử, cho chừa cái tội lần trước ở Thành Phố X xém một chút nữa lái xe đụng vào người cô.

Mấy người đứng xung quanh nhìn thấy cô gái bỏ đi mới hiểu cô gái này chỉ đóng kịch, cuối cùng họ cũng tản ra.

Xem như màn kịch vừa rồi là để góp vui, trong thời gian chờ đợi chuyến bay của bọn họ.

Wind vừa đi vừa huýt xáo, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt khó coi của Ngạo Thiên vừa rồi, tâm trạng của cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

Từ trong tầng hầm bãi đỗ xe của sân bay, chiếc xe Audi màu trắng đắt tiền của Ngạo Thiên hiên ngang tiến vào con đường đông đúc xe cộ, chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua cửa chính của sân bay, đôi mày râm của Ngạo Thiên khẽ chau lại khi anh nhìn thấy cô gái vừa rồi làm khó anh trong sân bay, đang tung tăng trên đường phố.

Nhìn vào dáng vẻ của cô ta, không giống như người vừa mới bị thương ở chân.

Đúng như suy đóan của anh, vừa rồi cô ta cố tình đụng vào người anh, rồi bày ra một màn tống tiền trắng trợn.

- Đúng là một cô gái ham tiền.

Ngạo Thiên lắc đầu ánh mắt xem thường không biết vì sao lại dõi theo cô gái kia.