Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 995-996




Chương 995

 

“Hay là… để anh đi? Anh chỉ có một mình…

 

Cố Thiện Linh còn chưa nói xong, ai ngờ hai người kia lại đồng loạt lên tiếng.

 

“Không cho!” Cố Thiện Linh thấy hai người vô cùng ăn ý, bất đắc dĩ gãi đầu: “Được rồi, hai người quyết định đi” Thật ra chuyến đi này không chỉ thăm nom mẹ, mà còn để thăm dò sức mạnh của Phó Minh Nam.

 

Ông ta chiếm cứ ở đây quanh năm, chắc chắn có biệt thự riêng, nếu bọn họ hành động bừa bãi, đừng nói đến chuyện cứu người, có thể hai anh em bọn họ đều gặp nguy hiểm. Bây giờ chỉ cần một người đi thăm dò tình hình là tốt nhất.

 

Cố Thành Trung không thể để anh ấy đi, bởi vì anh sợ anh hai của mình có chuyện gì không may, nếu vậy thì anh sẽ áy náy cả đời.

 

Anh đã không thể bảo vệ tốt cho mẹ mình, nếu phải mất đi anh trai nữa thì anh không thể chịu đựng được.

 

Còn Hứa Trúc Linh là người hiểu anh nhất và cũng biết anh đang nghĩ gì nên cũng một mực từ chối.

 

Anh ấy vốn là anh trai, tuy nhiên sau mấy năm trẻ người non dại, không tai không nạn, bây giờ lại chỉ đổi lấy được núi đao biển lửa.

 

Thời điểm biết mình bất tài và muốn bảo vệ Cố Thành Trung, anh ấy mới phát hiện ra mấy năm nay anh đã sớm được rèn giữa đến mức đánh đâu thắng đó.

 

Anh đã có thể âm thầm lặng lẽ gánh chịu hết tất cả những tủi thân, đau đớn và bi thương một mình.

 

Đó là do người làm anh trai này đã không làm tròn chức trách, khiến anh thay đổi rất nhiều trong bốn năm qua.

 

Hiện giờ, muốn bù đắp lại cũng đã quá muộn rồi.

 

“Cố Thành Trung, đời này anh đi đâu em đi đó. Em đã đồng ý với bố sẽ chăm sóc cho anh thật tốt rồi. Em không ngăn được anh nên chỉ có thể đi cùng anh. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, anh đừng mơ đến việc bỏ rơi em””

 

“Em… Sao em lại cứng đầu như thế? Cứ như bò vậy?”

 

“Bởi vì tính tình của ông xã em cũng giống như bò ấy, không ai có thể kéo đi được. Đương nhiên em muốn học hỏi anh rồi”

 

“Sao em không học cái tốt mà lại cứ đi học cái xấu chứ?”

 

“Anh cũng biết điểm này của anh là không tốt ư?”

 

“Em…”

 

Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau.

 

Cố Thiện Linh đứng bên cạnh nghe thấy mà dở khóc dở cười. Đây mà là cãi nhau sao, đây rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với nhau.

 

Một thẳng độc thân như anh ấy không thích hợp ở lại đây.

 

Cố Thiện Linh lặng lẽ rời đi, nhân tiện đóng cửa cho bọn họ.

 

“Hứa Trúc Linh, em đúng là cố ý gây chuyện” Cố Thành Trung không phản bác được, tức giận buông ra bốn chữ này.

 

“Cố ý gây chuyện?” Hứa Trúc Linh nheo mắt lại, sau đó nhéo lỗ tai của anh: “Cố Thành Trung, anh điêu luyện hơn rồi nhỉ, còn dám lấy lời thoại của Quỳnh Dao ra mà dùng như vậy sao?”

 

Cố Thành Trung hoàn toàn không đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn này, đương nhiên không biết ông tổ của truyện lãng mạn là ai.

 

Mối tình của bà ấy thuở ban đầu là tình cảm trai gái đầy sóng gió, chạm đến tận đáy lòng độc giả, sau được chuyển thể thành phim truyền hình cũng đã thu hút được khá nhiều sự chú ý.

 

Hứa Trúc Linh mặc kệ anh có biết hay không, lời nói của anh có thật lòng hay không, thì cô cũng đã định tội chết cho anh rồi.

 

“Cố Thành Trung, chúng ta mới kết hôn được một năm rưỡi thôi mà anh đã bắt đầu chê em cố ý gây chuyện rồi đúng không?”

 

“Hứa Trúc Linh, em thật quá đáng. Cái gì ra cái đó, anh không có chê em”

 

“Anh nói em quá đáng?”

 

Cố Thành Trung: “..”

 

“Sao anh lại không nói gì? Có phải là anh không còn lời nào để nói với em nữa rồi hay không?”

 

“Anh không có.”

 

“Không có? Không có thì tại sao anh không nói nhiều thêm?”

 

“Anh vừa nói với em rồi đó, lời nói của anh trong cái nhà này đã sớm không có giá trị rồi” Người đàn ông nào đó rầu rĩ nói, cái lỗ tai dưới móng vuốt của cô bị nhéo đến mức đỏ bừng và nóng ran lên.

 

“Anh bắt đầu than phiền rồi à? Có phải anh cảm thấy em là mụ đàn bà đanh đá không?”

 

“Không có!”

 

“Anh nói lớn tiếng như thế làm gì? Tai em không bị điếc, anh đang quát em đúng không?”

 

Đến lúc này Cố Thành Trung mới nhận ra một điều, vào thời điểm phụ nữ cãi nhau, mạch não của họ hoạt động không bình thường chút nào.

 

Anh cũng đã phạm vào điều cấm ky lớn của đàn ông, đó là không được nói lý lẽ với phụ nữ. Bởi vì loài sinh vật mang tên phụ nữ này không có lý lẽ gì cả, chính họ mới là chân lý tối cao.

 

Cũng do đầu óc anh hồ đồ, nhất thời bị kích thích bởi chuyện của mẹ.

 

Anh không hề tranh cãi nữa.

 

Thấy anh không cãi nhau với mình nữa, Hứa Trúc Linh cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Hiếm khi mới có dịp cãi nhau với anh vui thế cơ mà.

 

Cô tiếp tục bới lông tìm vết.

 

“Sao anh không nói nữa? Em đã biết đàn ông đều hay thay lòng đổi dạ mà. Anh đã bắt đầu chán em…”

 

Cái miệng nhỏ nhắn của cô líu ríu không ngừng. Cô còn chưa kịp nói xong thì không ngờ người đàn ông đã bất ngờ ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

 

Cô mất cảnh giác lao vào vòng ôm ấm áp của anh.

 

Cô giật mình, mọi lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên được một chữ nào.

 

Cô ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn vào gương mặt quá đỗi choáng ngợp kia.

 

Cố Thành Trung cũng nhìn cô. Bốn mắt giao nhau, bầu không khí dường như có chút mờ ám.



Chương 996

 

Trước khi cô kịp phản ứng lại, anh đã cúi người, áp đôi môi mỏng của mình vào khuôn miệng đang hé mở của cô.

 

Hôn xuống…

 

Một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng đột nhiên ập đến khiến trái tim cô chợt rối bời. Mặt hồ như bị một hòn đá ném vào, gây ra những gợn sóng lăn tăn kéo dài mãi không tan.

 

Anh trực tiếp ôm lấy mông cô khiến hai chân cô xa rời mặt đất. Cô có hơi bất an đành phải câu đôi chân dài vòng qua eo anh tựa như một con gấu túi. Cô làm vậy chỉ vì sợ anh trả thù cô, sợ một khi anh buông tay thì cô sẽ lập tức ngã xuống đất.

 

Chứ không phải vì cô muốn chủ động ôm anh đâu.

 

Cô tự đưa ra cho mình một lý do chính đáng.

 

Gô bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng. Đến khi lấy lại ý thức, cả người cô đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại.

 

Bọn họ đã dây dưa từ văn phòng đến phòng ngủ phía sau.

 

Anh buông lỏng hai cánh môi cô ra, vẫn chưa muốn kết thúc mà liếm láp đôi môi mỏng của cô, động tác trêu ngươi mà hoang dại.

 

Cô hiểu anh quá rõ nên hiển nhiên biết anh muốn làm gì tiếp theo.

 

Mọi chuyện không ổn rồi.

 

Chính cô vừa mới trêu chọc anh như thế, giờ có còn đường sống không?

 

“Khụ khụ…

 

Cô ho khan, thoáng đẩy anh ra nhưng người đàn ông này ôm cô quá chặt, hoàn toàn không thể đẩy ra được.

 

“Ấy… em quên gọi điện thoại cho bố, chắc chắn bố sốt ruột lắm rồi, vẫn đang chờ ở nhà…

 

“Hung dữ sao? Em tiếp tục hung dữ đi! Không phải vừa rồi em hét rất to à?”

 

“A, anh thừa nhận rồi. Anh cảm thấy em hung dữ, em…” Cô chưa dứt lời đã bị anh chặn miệng lại.

 

Sau một nụ hôn sâu, cô thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng lên.

 

“Anh…

 

Cô giận run người, thở hổn hển chỉ vào anh.

 

“Anh đúng là tên lưu manh”

 

“Còn muốn nữa đúng không?”

 

“Không không không! Không muốn!”

 

Cô sợ đến mức lập tức che miệng lại, giọng nói không rõ ràng truyền đến.

 

“Vừa rồi anh thật sự bị em làm cho tức giận đến mức hồ.

 

đồ, lại đi phí lời với em. Anh không nên nói lý lẽ với em mà nên giống như bây giờ mới đúng. Đè em dưới thân rồi cho em ngắm nhan sắc của anh” Anh hạ giọng, kiêu ngạo đánh vào mông cô một cái.

 

Không nể nang chút nào, âm thanh cực kỳ vang dội.

 

Khôn biết vì đau hay vì xấu hổ mà sắc mặt cô càng ngày càng đỏ.

 

Như thể máu toàn thân đều dồn lên mặt, đỏ như màu máu.

 

“Lưu manh, anh buông…”

 

“Mơ đi.”

 

Cố Thiện Linh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, sợ hai vợ chồng cãi nhau đến mức mất kiểm soát, đến lúc đó anh ấy đi vào khuyên can cũng tốt.

 

Nhưng đợi một lúc lâu thì không nghe thấy tiếng động gì nữa, e là hai người đã sớm làm hòa với nhau rồi.

 

Anh ấy nở nụ cười, quay lưng bỏ đi mà cảm thấy trong lòng cô đơn trống trải.

 

Anh ấy cũng hy vọng người đó xuất hiện, cùng anh ấy nói linh tỉnh hay cãi vã một trận cũng được, như thế cuộc sống trôi qua mỗi ngày sẽ bớt khó khăn hơn nhiều.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Hứa Trúc Linh bị ôm ra ngoài.

 

Cố Thành Trung còn nói một cách tràn đầy đắc ý: “Em còn muốn cãi nhau với anh không?”

 

“Không… không cãi nữa.”

 

“Ngoan, gọi ông xã nghe xem nào.”

 

“Anh… anh ức hiếp người quá đáng” Người nào đó bắt đầu xù lông lên, như là con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi vậy.

 

Cô tức giận phồng má lên, nhưng lại khiến anh cực kỳ có cảm giác thành tựu.

 

Anh không muốn chinh phục thế giới, phục người phụ nữ này.

 

“Vừa rồi anh vẫn chưa ăn no…”

 

, anh chỉ muốn chinh Cố Thành Trung còn chưa nói xong thì thái độ của Hứa Trúc Linh đã thay đổi ngay lập tức. Rõ ràng là cô vô cùng tức giận nhưng vẫn nũng na nững nịu mà gọi: “Ông xã, xin anh đó, việc này xem như xong được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em… em sẽ bị vắt kiệt sức lực mất”

 

“Khụ khụ… Ai dạy cho em mấy câu không trong sáng này?”

 

“Chẳng lẽ em lại có thể vắt kiệt anh sao?” Hứa Trúc Linh thở hổn hển mà nói.