Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 944




Chương 944

 

“Còn nữa, nếu Trúc Linh không tốt như vậy thì anh đã bị bố đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi nhé. Ông đây vẫn dung túng, nuông chiều anh đến tận bây giờ để cho anh cãi lời bố anh như thế hả? Biết thế thì ông đây đánh gãy cái chân chó của anh từ lâu rồi!”

 

“Bố à, bố tức giận như thế là muốn giết người Thành Trung đau đầu đỡ trán rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ.

 

“Câm miệng lại mau, anh đừng lên tiếng nói chuyện với bố, anh thử nghĩ xem tại sao bố lại tức giận như thế này hả? Huyết áp bố muốn tăng lên rồi đây này. Bố phải đến gặp bác sĩ bảo người ta khám cho mới được, thuận tiện hỏi xem họ đã chuẩn bị phòng phẫu thuật như thế nào rồi”

 

Nói xong, ông cụ không thèm liếc mắt nhìn Cố Thành Trung một cái mà đi thẳng ra ngoài nhưng vẫn rất quan tâm cho cháu nội tương lai của mình.

 

Đứa con trai này… không rèn luyện được nữa thế nên ông cụ muốn bắt đầu rèn luyện đứa cháu nhỏ của mình.

 

Ban đêm, bóng đêm sâu lắng như nước…

 

Hứa Trúc Linh đang ngủ say trong phòng, đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đang rung chuyển làm cô thức giấc.

 

Ban đầu cô còn tưởng mình gặp ác mộng, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Thành Trung ôm chặt mình, chạy về phía cửa ra vào.

 

Bức tranh trên tường, cái bát để trên bàn đều bị đập vỡ tan tành trên nền đất.

 

Cô càng hoảng sợ, nói: đất sao?” ó chuyện gì thế? Mặt đất… Động “Là một quả bom” Cố Thành Trung đưa cô xuống tầng, khuôn mặt nặng nề trả lời. Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim cô run lên dữ dội.

 

Vừa rời khỏi bệnh viện, đang đi trên bãi cỏ thì bỗng cô nghe thấy một tiếng nổ lớn.

 

Đằng xa xuất hiện một đám cháy.

 

Toàn bộ bệnh viện bắt đầu hoảng loạn, Khương Anh Tùng theo sát phía sau, liên tục đo đoán báo cáo.

 

“Đối phương đang tiếp cận chúng ta với tốc độ năm mươi mét mỗi phút, chưa đầy mười phút nữa sẽ đến đây”

 

“Lối thoát thì sao?” Nơi này địa hình ẩn khuất, chỉ có một lối thoát là con đường núi ngoän ngoèo.

 

“Vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì, nhưng không biết có thể xảy ra biến cố gì không. Đối phương sử dụng loại bom mới nhất, một bên do cục quản lý vũ khí quốc gia kiểm soát, một bên khác là phần tử khủng bố, hiện tại vẫn chưa thấy có hành vi tập kích nào, không biết tại sao hôm nay lại xảy ra mâu thuãn”

 

“Mục đích của đối phương rất rõ ràng, cậu đi bảo vệ bác sĩ Connie, bám sát đuôi xe tôi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải đảm bảo bác sĩ an toàn, tôi bảo vệ Trúc Linh. Những người còn lại hộ tống ông cụ rời đi, hai chiếc xe của chúng ta không.

 

được tách ra”

 

“Đã rõ” Hứa Trúc Linh đi theo Cố Thành Trung lên xe, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị.

 

Bụng bắt đầu âm ỷ đau.

 

Đau…

 

Cô há to miệng thở dốc, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.

 

“ Cô cảm thấy phần thân dưới có chất lỏng chảy ra, là nước ối đã bị vỡ.

 

. Chú ba Cố… Em sắp sinh rồi hay sao ý?” Mà bọn cô đang trên đường xuống núi, cách đó không xa liên tục phát ra tiếng súng hướng thẳng về phía này.

 

Cố Thành Trung phải đỗ lại, đưa Connie đến.

 

Lúc đầu anh còn tưởng ra ngoài có thể chống đỡ được, không ngờ lại sinh vào lúc này.

 

Điều kiện đơn sơ, chỉ có thể ở trên xe.

 

Hứa Trúc Linh cũng nhận ra chuyện gì, căng thẳng ngồi ở ghế đằng sau, cả người run rẩy.

 

Cố Thành Trung nắm chặt tay cô.

 

“Trúc Linh, nhìn vào mắt anh, dù trời sập thì cũng có người đàn ông của em đỡ, hãy tin vào bản thân, tin tưởng cả anh nữa, hiểu không?”

 

“Tin tưởng anh, tin tưởng bản thân em, em… Em hiểu rồi”

 

“Bác sĩ Conni, vợ tôi giao cho anh, điều kiện sơ sài, anh cứ phát huy thật tốt trình độ của mình. Đứa bé không quan trọng, tôi chỉ cần người lớn an toàn. Lát nữa xe chạy, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì thì anh chỉ cần tập trung vào việc đỡ đẻ thôi”

 

“Hiểu… Đã hiểu” Lần đầu tiên bác sĩ gặp phải trường hợp đỡ đẻ kích thích như vậy, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

 

Anh ta biết mình không thể hoảng loạn, hiện tại tinh thần của phụ nữ có thai rất yếu ớt, phải dựa vào mình, nếu như anh ta cũng mất bình tĩnh thì người phụ nữ có thai kia phải làm sao bây giờ?

 

Xe nhanh chóng đi xuống đường núi, mà tiếng đạn pháo đằng xa càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần hơn.