Chương 877
Phu nhân chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như: vậy, giống như một con quái thú dữ tợn bị bức ép tới cực điểm nhưng lại cố nén không tấn công.
Trên trán của anh ấy tất cả đều là mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.
“Tốt, người đâu, dẫn .Josh đi”
Đúng lúc này, đột nhiên Cố Thiện Linh phát hiện ra có gì đó không đúng.
Anh ấy lập tức nắm lấy miệng của .Josh, nhét ngón tay vào.
Cô ta… Vậy mà muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng hiện tại cô ta quá mức suy yếu, sức lực không phải rất lớn, nhưng dù cho như thế vẫn có thể cắn nát ngón tay của anh ấy.
“Em làm gì vậy?”
“Nếu như… em không thể thay anh giải thoát, em cũng sẽ không kéo anh xuống địa ngục! Anh như vậy… sẽ cùng Cố Thành Trung… càng ngày càng xa, đi ngược lại.”
“Thế thì sao, vì em anh có thể quay lưng với cả thế giới, chỉ xin em thành toàn cho anh! Em không được tìm đến cái chết, nếu không anh tuyệt không thể sống được.”
“Anh… Cố Thiện Linh, anh điên rồi, vì em không đáng đâu…”
“Khi đó không phải do em thích anh mới phí hết tâm tư giữ anh ở bên người sao? Làm sao, anh nguyện ý ở lại, em lại không muốn anh có đúng không?”
Anh ấy ôm chặt lấy cô ta, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ bi ai nặng nề.
Cuộc đời có tám nỗi khổ.
Tám nỗi khổ của cuộc đời là sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tắng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ ấm xí thạnh khổ.
Bây giờ bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tắng sẽ càng khổ.
Josh đau đớn nhắm mắt lại, nếu anh ấy đã cố chấp như thế, kia… Vậy thì xúc động làm càn một lần đi.
Rất nhanh đã có người đưa .Josh xuống dưới cứu chữa, mà cơ thể của Cố Thiện Linh thẳng tắp, luôn canh giữ ở cửa phòng bệnh.
Phu nhân cũng không quấy rầy, chỉ nhắc nhở anh ấy đừng quên chuyện đã đồng ý với mình.
Cố Thiện Linh đợi mãi mới đến buổi chiều, .Josh đã lâm vào hôn mê.
Vết thương trên người đã được xử lý sạch sẽ, có điều độc này chỉ được áp chế tạm thời, không trừ tận gốc.
Về sau, đây sẽ là một quân cờ để uy hiếp anh ấy.
Mà lòng anh ấy lại cam tình nguyện.
Anh ấy thấy cô ta không sao mới đi xử lý chuyện của mình.
Anh ấy đi gặp Cố Thành Trung.
“Josh không sao chứ?”
“Không sao cả, về sau anh sẽ là người của Diên, thề sẽ sống chết trung thành với cậu ta, chỉ sợ không rảnh bận tâm đến tập đoàn Cố Linh”
“Lần này đấu với Lance đã hao tổn không ít tài lực vật lực, còn cần .J&C phải bổ sung, thật sự rất xin lỗi em. Về sau, còn cần em giúp đỡ Cố Linh, tuyệt đối không nên để anh và bố thất vọng”
“Nếu như trong tương lai, em và .Josh đứng đối lập nhau, mà anh lại trở thành kẻ địch của em. Không nên có bất cứ do.
dự nào mà hãy giết anh, biết chưa?”
Từng câu từng chữ của anh ấy rơi xuống, giống như một con dao hung hăng đâm vào trái tim của Cố Thành Trung. Lời này quá mức tàn nhẫn.
“Anh nói gì? Chúng ta là anh em, sao em có thể giết anh?”
“Sống chết đã chẳng còn là gì đối với anh, mạng của anh và Josh đều coi như là mượn của ông trời, có thể sống một ngày thì hay một ngày. Anh không muốn từ bỏ .Josh, cũng nhất quyết sẽ không vì Diên mà làm hại em. Lúc không có cách nào bảo đảm đôi bên thì cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất.
Nếu như anh chết thì chắc chắn .Josh sẽ không sống tiếp, anh chỉ nhờ em một chuyện.”
“Chôn bọn anh cùng nhau, nếu không tìm được xác thì dựng một cái mộ chôn quần áo và di vật để kiếp sau bọn anh có thể tìm được đối phương, sớm ở bên nhau cả đời.”
“Anh… đang chia xa em sao?”
Giọng Cố Thành Trung khàn khàn, anh gắn từng chữ một.