Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 864




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 864

Giá trị lợi dụng duy nhất, thế mà cậu ta lại nguyện ý chia sẻ nó cho một người lạ chỉ bởi vì cô đã bố thí cho cậu ta một bữa ăn một tách trà, cười với cậu ta vài lần.

 

Hơn hai mươi năm qua của cậu ta, rốt cuộc đã bị người ta đối xử hà khắc thành cái dạng gì mới có thể khiến cậu ta gặp được một người đối xử hơi tốt với bản thân một chút thôi, cậu ta đã vui vẻ đến móc tim móc phổi ra cho người đó.

 

“Buổi tối cậu muốn ăn gì? Tôi lại làm cho cậu ăn, trước.

 

mắt tôi vẫn không thể để cậu hoạt động tự do, nhưng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu”

 

“Cô làm món gì cũng được, tôi không kén ăn!” Thanh Viên vui vẻ đáp: “Vậy cô nhớ đến thăm tôi nhé, tôi đợi cô đó”

 

Sau khi thăm cậu ta một lúc Hứa Trúc Linh liền rời đi. Nơi đây chỗ nào cũng có camera giám sát, trong nhà vệ sinh còn có camera hữu nhiệt.

 

Sau khi Cố Thành Trung phát hiện Hứa Trúc Linh đã rời đi, anh liền ngồi lại chỗ cũ, nhìn chăm chú về phía cửa, từ khoảnh khắc cô rời đi liền bắt đầu đợi.

 

Lúc đầu anh còn lo lắng liệu có phải cậu ta giả điên giả ngốc, là tai mắt do kẻ nào đó cài cắm vào.

 

Nhưng bây giờ xem ra người này thật sự là một đứa ngốc, thật đáng tiếc cho một tài năng thiên bẩm phi thường.

 

Nhưng nếu loại người này có thể hữu dụng với anh, đề phòng Diên cũng không phải là không thể, dù sao Diên cũng là một hacker nổi tiếng.

 

Cố Thành Trung không biết lần này tới đây Thanh Viên có nhiệm vụ gì.

 

“Thanh Viên, tôi có tốt với cậu không?”

 

“Tốt, anh là người đối xử tốt với Thanh Viên nhất!”

 

“Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi làm việc không?”

 

“Việc gì?”

 

“Giúp tôi bảo vệ một người, gặp bất cứ nguy hiểm gì cũng phải xông đến chắn trước mặt cô ấy, cậu có thể chết nhưng cô ấy thì không, cậu hiểu chưa?”

 

“Chết là gì?”

 

“Chết chính là không còn tồn tại nữa, một người hoàn toàn biến mất trên cõi đời này giống như khói tàn mây tan. Thanh Viên, cậu có sợ không?”

 

“Thanh Viên không sợ, Thanh Viên nên chết từ lâu rồi.

 

 

Những thứ mà một đứa trẻ mười tuổi thích, cậu ta đều thích.

 

Tranh cậu ta vẻ luôn là những thứ lãng mạn, phóng khoáng.

 

Cậu ta vẽ một cô gái mặc váy cưới, nói đó là Hứa Trúc Linh.

 

Cậu ta vẽ một khuôn mặt đen xì xì, nói đó là Cố Thành Trung.

 

Chuyện này khiến Cố Thành Trung tức chết đi được, hận không thể đánh cho cậu ta một trận.

 

May là lần nào cũng có Hứa Trúc Linh căn ngăn nên Cố Thành Trung mới không động thủ.

 

Cô đã mắc nợ một người và luôn muốn bù đắp lại bằng nhiều cách khác nhau, kể cả những cách vụng về như vậy.

 

Thanh Viên không lớn hơn cô là bao, mặc dù tâm trí cậu ta chưa trưởng thành nhưng bọn họ lại rất hòa hợp.

 

Hơn nữa bộ óc thiên tài của cậu ta cũng giúp Cố Thành Trung rất nhiều việc.

 

Ít nhất cũng khiến tường lửa của bệnh viện được tăng cường gấp mười lân, không cần phải lo lắng về chuyện bị người khác đánh cắp thông tin nữa.

 

Hơn nữa, những thông tin quan trọng của .J&C cũng được tăng cường bảo mật.

 

Thanh Viên có một số mẹo nhỏ của riêng mình, nói cho.

 

Hứa Trúc Linh nghe, rõ ràng mỗi một con số cô đều nhận biết được, nhưng khi xếp chúng lại với nhau, cô lại nghe đến chóng mặt.

 

Cô nghe không hiểu, nhưng không có nghĩa là người có chỉ số IQ cao như Cố Thành Trung nghe không hiểu.

 

Hai người họ ở cạnh nhau nói về các mật mã, cuối cùng không có chỗ cho cô xen vào nữa.