Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 860




Chương 860

Đối phương yêu cầu đàm phán với Diên, cầu xin cậu ấy buông tha cho họ một con đường sống. Toàn bộ sự nghiệp.

 

của dòng họ đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát nên ông ta không còn mặt mũi nào xuống suối vàng nhìn tổ tiên nữa.

 

Cảnh sát mời Diên ra mặt nhưng cậu ấy không hề an ủi đối phương dù chỉ một câu.

 

“Muốn chết thì chết nhanh lên đi, không cần ở đây lằng nhằng làm ngứa mắt của tôi”

 

Video bị lộ ra ngoài, đây chính là câu nói duy nhất của cậu ấy.

 

Lời nói đó đã kích thích đối phương nhảy lầu từ tầng cao nhất xuống.

 

Ngã xuống từ tầng bảy mươi hai nên khi tiếp đất thì máu thịt đã lẫn lộn với nhau, thịt nát xương tan.

 

Bởi vì bộ phận quan hệ xã hội đã xử lý nên sự việc không có ầmï lên nhưng nếu cẩn thận tra tìm thì vẫn có thể tra ra dấu vết.

 

Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt tình của Diên trên video đó mà Hứa Trúc Linh cảm thấy lạnh, toàn thân đều lạnh toát…

 

Hứa Trúc Linh nhìn những tin tức đó, cảm thấy khó có thể thích ứng được, cuối cùng cô vội vàng tắt màn hình đi.

 

Cô hơi có cảm giác tức ngực khó thở, không kìm được mà đi ra vườn hoa tản bộ.

 

Sau khi Bạch Minh Châu rời đi, những ngày tháng của cô trở nên tẻ nhạt và nhàm chán vô cùng.

 

Ngay lúc Hứa Trúc Linh đang nhàn nhã uống trà thì nghe thấy hai nhân viên bảo vệ được trang bị vũ trang đi ngang qua.

 

“Rốt cuộc thẳng nhóc này từ đâu vào đây vậy? Ở đây canh phòng nghiêm ngặt như thế, chẳng lẽ một đứa ngốc như nó cũng có ba đầu sáu tay ư?”

 

“Đúng vậy, hệ thống canh phòng mạnh như vậy cũng bị bẻ khóa, lại còn đào một lỗ chó chui ra nữa chứ! Mau đánh cho nó một trận, nhất định phải hỏi ra kẻ chủ mưu ở phía sau.”

 

Hứa Trúc Linh nghe thấy những chuyện mới mẻ liền không kìm được mà nổi lên hứng thú, cô lập tức bước tới hỏi bọn họ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Chào cô Linh”

 

“Hai người vừa nói về ai vậy?”

 

“Là vừa nãy, lúc chúng tôi đang kiểm tra sân sau thì phát hiện ra một cái lỗ chó do một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi đào. Nó tránh điểm mù của camera an ninh chui vào trong như vào chốn không người. May là chúng tôi đã bắt được nó trước khi nó kịp có hành động gì, chúng tôi đang định đưa nó đến để anh Thành Trung giải quyết”

 

“Lợi hại như vậy sao?”

 

Hứa Trúc Linh trợn tròn mắt, không khỏi cảm thán.

 

“Cũng không biết thằng nhóc này ngốc thật hay giả vờ ngốc! Chúng tôi sẽ đi xử lý, tuyệt đối không để bất cứ ai làm hại cô”

 

“Các anh đi đi, cẩn thận một chút, buổi tối sẽ thêm đồ ăn cho các anh.”

 

Ngộ nhỡ đó thật sự là một tên lưu manh không biết sống chết thì chắc chắn không thể bỏ qua cho nó, cũng vất vả cho mấy nhân viên bảo vệ này rồi.

 

Sau khi hai người họ rời đi, Hứa Trúc Linh lại tiếp tục nằm bò lên bàn một cách thoải mái.

 

Khí hậu ở đây rất dễ chịu, dù đã là mùa hạ nhưng cũng không quá nóng, gió nhè nhẹ thoảng qua, hoa hồng trong vườn đều đã nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

 

Kết hợp cùng món trà hoa hồng này, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân rón ra rón rén liền không khỏi nhíu mày.

 

Lúc quay người sang nhìn, Hứa Trúc Linh chỉ thấy một người cậu bé mặc quần áo bệnh nhân đứng trước mặt mình.

 

Đôi chân dài trắng trẻo đẹp đẽ!

 

Không đúng, đây là những từ miêu tả con gái cơ mà.

 

Nên là… một thiếu niên tuấn tú nhanh nhẹn đi.

 

Ngay cả khi cậu ta đó đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng trông hơi ủ rũ thì điều đó cũng không thể che giấu được hơi thở hồn nhiên, trong sáng trên người.

 

Rõ ràng trông cũng không còn nhỏ nữa, nhưng trên người cậu bé lại toát ra hơi thở của một đứa trẻ con.

 

Cậu ta không nhìn Hứa Trúc Linh mà lại nhìn chằm chằm vào tách trà trên tay cô, liên tục nuốt nước miếng.

 

Hứa Trúc Linh bối rối tự hỏi liệu đây có phải là bệnh nhân tình cờ chạy đến sân sau hay không?

 

Cậu ta đi về phía Hứa Trúc Linh, cuối cùng đứng trước mặt cô, căng thẳng nhìn ấm trà trên bàn.

 

“Cậu muốn uống…”