Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 856




Chương 856

“Hai em cứ yên tâm đi chơi, không cần lo lắng cho cho đứa nhỏ đâu. Nhất định chị sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé”

 

“Dạ, vậy thì phiền chị rồi ạ..”

 

Bạch Minh Châu nói với vẻ mặt vô cùng cảm kích.

 

“Vậy… Vậy hai em chú ý an toàn, nhớ thường xuyên gọi điện thoại báo bình an cho chị có biết chưa?”

 

“Dạ biết “Vậy… Vậy Ôn Mạc Ngôn à, em nhớ chăm sóc tốt cho Minh Châu nha. Thuận buồm xuôi gió…”

 

Thiện Ngôn vẫn không thể buông bỏ được, cuối cùng lái xe rời xa khỏi chốn bụi trần .

 

Ôn Thanh Hoàn đứng tại chỗ thật lâu, cô ta nhìn theo cho đến khi bóng dáng của chiếc xe khuất khỏi tâm mắt mới thôi.

 

Nếu không có được sự tha thứ của Ôn Mạc Ngôn thì có được tha thứ của Thiện Ngôn cũng tốt. Ít nhất thì trong lòng cô ta còn thấy dễ chịu một chút.

 

Bạch Minh Châu đi rồi thì cuộc sống của Hứa Trúc Linh sẽ lạnh lẽo buồn tẻ hơn.

 

Cô an tâm dưỡng thai ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng vào những lúc Cố Thành Trung không bận chuyện gì thì sẽ đưa cô đi ra ngoài dạo phố.

 

Chuyện này đối với Ôn Thanh Hoàn và Christie là sự đả kích rất lớn, hai người đều chưa gượng dậy nổi nên bây giờ thầm nghĩ phải chăm sóc tốt cho Ôn Thiên Âu để bù đắp lại những gì họ đã mắc nợ Ôn Mạc Ngôn.

 

Cô đã nhìn thấy đứa bé rồi, xem ra dáng vẻ cũng rất đẹp.

 

Có thể nói là phấn điêu ngọc mài, nhất định sau này sẽ là một thiếu niên lanh lợi.

 

Hứa Trúc Linh bắt đầu nảy sinh một ý tưởng khác người.

 

“Cố Thành Trung, nếu em sinh ra một bé gái thì chỉ bằng…cùng với nhà của Minh Châu kết thành thông gia đi. Nếu là con trai thì sẽ làm anh em, thế nào?”

 

“Nhà họ Ôn rất loạn, anh cũng không muốn con gái của anh chịu khổ đâu”

 

“Nhưng đứa bé đó rất đẹp, mà anh xem bố mẹ của nó cũng không xấu. Minh Châu thì xinh đẹp duyên dáng, còn Ôn Mạc Ngôn thì khôi ngô tuấn tú. Thật là đẹp mà. Nếu sau này trở thành thông gia, như vậy không phải chúng ta đã thân lại càng thêm thân sao?”

 

“Anh không muốn con gái, anh muốn con trai”

 

“Tại sao chứ?”

 

“Anh không muốn con gái của nhà mình bị biến thành đồ cúng cho con heo của nhà người khác.”

 

Cố Thành Trung buồn phiền nói.

 

Trước kia anh không có suy nghĩ mãnh liệt như vậy nhưng bây giờ nhìn thấy cái bụng của Hứa Trúc Linh càng ngày càng lớn nên anh cũng biết bây giờ anh đang mong có con trai hay con gái.

 

Khi nghe Hứa Trúc Linh nói muốn lập định ước kết thân cho em bé với Ôn Thiên Âu thì lập tức thấy đứa bé này đâu đâu cũng không thuận mắt, chỉ muốn đánh cho nó một trận.

 

Bản thân thì có thể ăn cải trắng của nhà người khác nhưng heo của nhà người khác thì không thể ăn cải trắng của nhà mình.

 

“Ai da, là con trai hay con gái thì phải xem anh có hăng hái tranh giành hay không rồi. Dù sao quyền quyết định vẫn là do em. Nếu là con gái thì sẽ chứng minh anh không giỏi…”

 

Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết câu thì lập tức cảm giác lạnh buốt từ sống lưng trên đỉnh đầu.

 

Đột nhiên cô ý thức được bản thân đã nói sai gì rồi.

 

Ngàn vạn lần không được nói một người đàn ông không giỏi, nếu không… sẽ chết rất nhịp nhàng.

 

Cô vội nuốt nuốt nước miếng theo bản năng rồi ngẩng đầu lắp bắp nói: “Em… ý của em là nhiễm sắc thể của anh không có sức mạnh chứ không phải nói… nói cái khác đâu… Anh có hiểu ý của em không vậy?”

 

“Em muốn bị trừng trị rồi phải không?”

 

Cố Thành Trung nheo mắt hỏi cô.

 

“Anh xem, khóa trường mệnh kìa. Mua cho Thiên Âu một cái đi”

 

Cô nhìn thấy chỗ bán những trang sức bằng bạc cho trẻ em có những đồ vật nho nhỏ như khóa trường mệnh, vòng tay long phượng, rồi còn có chuông nạm ngọc nữa.

 

Cô liền nhanh chân chạy trốn mất dạng.