Chương 839
“Em chán ghét tới mức muốn vứt bỏ anh như vậy sao?”
“Không phải chán ghét tới mức muốn vứt bỏ, mà đây là chuyện không thể nào, em không muốn tốn công vô ích nữa.
Anh cũng biết tính tình của em mà, em sẽ không cướp đi tình yêu của người khác, chúng ta thân mật với nhau như thế này, quả thực đã vượt quá giới hạn rồi.
Cô ấy tàn nhẫn nói.
“Cho nên, chỉ ba tháng thôi em cũng không muốn đồng ý sao?”
“Ừ… Chúng ta sớm kết thúc đi, quá mệt mỏi rồi. Nếu anh còn hận em, hoặc là dùng một nhát dao giết chết em, hoặc là chúng ta cho đến chết cũng không qua lại với nhau nữa”
Giọng nói của cô ấy nặng nề hơn, cũng đoạn tuyệt đường lui của chính mình.
Bây giờ hai người bọn họ chỉ có một sự lựa chọn.
Ôn Mạc Ngôn mím chặt môi, không hề tiếp lời.
Phía bên trong xe, bầu không khí ngột ngạt đè nén, khiến cho người ta không thở nổi.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Mạc Ngôn vang lên, một cuộc gọi đến từ bệnh viện nói rằng đứa trẻ bị sốt nhẹ tái phát nhiều lần, sữa vừa bú xong đều nôn ra hết.
Khi nghe những lời này, trái tim Ôn Mạc Ngôn lập tức thắt lại.
Anh ta khẩn trương lái xe tới bệnh viện, hai người vội vã xuống xe. Ôn Mạc Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nắm chặt tay cô ấy: “Em định làm gì?”
Đột nhiên bị anh ta hỏi như vậy, Bạch Minh Châu toàn thân căng thẳng đến cứng đờ.
“Em… Em muốn nhìn một chút, muốn nhìn thấy con của anh trông như thế nào?”
Ôn Mạc Ngôn ngăn lại.
“Em không để ý đâu.” Cô ấy vội vàng nói, thấy Ôn Mạc Ngôn cau mày, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm lấy mình, cô ấy lập tức sửa lại: “Chúng ta cũng xem như là đã quen biết từ lâu. Tốt xấu gì cũng đã từng ở bên nhau. Bây giờ anh kết hôn sinh con, em cũng nên có chút quà gặp mặt với đứa bé chứ?”
Bạch Minh Châu bắt đầu nói hươu nói vượn, chỉ hi vọng Ôn Mạc Ngôn có thể dẫn cô đến gặp đứa bé một chút.
Ôn Mạc Ngôn nheo mắt lại, nói: “Em luôn miệng nói động lòng với anh, nhưng em có thể dễ dàng khoan dung với anh cùng đứa con của người phụ nữ khác hay sao?”
“Có gì mà không khoan dung được, đứa bé đ: Đứa bé đấy là con của chúng ta mà.
Ngay từ lúc mới sinh đứa bé đã bị mang đi rồi, cô ấy chưa kịp nhìn lấy đứa bé dù chỉ một chút.
Trong lòng cô ấy nóng lửa đốt, đứa bé đang ở ngay trên tầng, mà cô ấy vẫn còn ở dưới này dây dưa với anh ta.
Trong tình thế cấp bách, căn bản cô ấy không hề chú ý đến vẻ mặt của Ôn Mạc Ngôn.
Buồn bã ủ rũ, mang theo sự đau khổ.
“Em có biết đứa bé tên là gì không?”
“Ôn Thiên Âu!”
Cô ấy mở miệng nói ra, con của mình tên là gì đương nhiên cô ấy luôn ghi nhớ sâu sắc. “Ôn Thiên Âu, Thiên Âu, chữ Âu trong chữ Châu, em vẫn chưa rõ hay sao? Anh hy vọng biết bao đây chính là máu mủ của chúng ta, nhưng thật đáng tiếc…
Em bạc tình bạc nghĩa như vậy, chỉ sợ đối với em cái gọi là thích, cũng chỉ là nhất thời thoáng qua rồi quên đi mà thôi.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Bạch Minh Châu định thần lại, kinh hãi nhìn Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Thiên Âu, chữ Âu đó chính là trong chữ Châu của mình.
“Đi theo em lên xem một chút đi! Mặc dù đây không phải là con của chúng ta, nhưng vì em có cái tên này, em hoàn toàn có thể gặp thằng bé.”
Ôn Mạc Ngôn rầu rĩ nói, đưa cô ấy đi lên.
Càng đến gần phòng bệnh, cô ấy càng khẩn trương, bàn tay nhỏ vô thức xiết chặt, hô hấp cũng trở nên dè dặt.
Ôn Mạc Ngôn đi ở phía trước, đẩy cửa đi vào. Mà cô ấy đứng ở cửa một hồi, hai chân tựa như rót chì, không tài nào nhúc nhích được.