Chương 836
Cố Thành Trung tìm đến Bạch Minh Châu và nêu ra đề nghị muốn cô ấy đến Lon don để cùng Hứa Trúc Linh chờ sinh.
Bạch Minh Châu hơi trầm ngâm.
Lon don… Thành phố đó đối với cô mà nói thật sự có quá nhiều hồi ức đau buồn.
“Lon don..” Cô ấy cứ lẩm nhẩm hai chữ đó, có vẻ như bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ.
“Xin lỗi, tôi… Có thể tôi không làm được, tôi không thể nào.
trở về thành phố đó, tôi…”
Cô ấy hơi căng thẳng nên nói chuyện khá lộn xộn.
Cố Thành Trung không kiềm được mà vỗ lên vai của cô ấy, an ủi tâm trạng của cô ấy. Tình cảm của cô ấy và Ôn Mạc Ngôn cứ nhùng nhằn không dứt khoát được, thật sự khiến người khác phải thấy đau đầu.
Cô ấy thấy sợ thành phố Lon don cũng là chuyện có thể hiểu được.
“Không sao, tôi chỉ đến xin ý kiến của cô mà thôi, cô không đi cũng không sao. Trúc Linh sẽ tiếp tục ở lại Đà Nẵng, vân mong cô sẽ chăm sóc thêm cho cô ấy”
“Tôi…
Bạch Minh Châu nghiến chặt răng, thật ra cô ấy rất muốn giúp họ chuyện này nhưng cô ấy sợ mình đặt chân lên mảnh đất đó thì sẽ không thể khống chế bản thân mà đi tìm con trai của mình.
“Không có gì phải thấy khó xử cả, giúp người là tấm lòng không phải bổn phận. Tôi nhờ cô giúp đỡ, cô việc gì phải thấy băn khoăn và áy náy như thế?”
“Vì Hứa Trúc Linh là bạn tốt nhất của tôi”
Cuối cùng Bạch Minh Châu cũng cắn răng nói: “Tôi bằng lòng đi, vì đứa bé trong bụng của Trúc Linh”
Cô ấy đã cố cứng rắn.
Nếu như bản thân cô ấy xảy ra chuyện, bảo Hứa Trúc Linh ở bên cô ấy thì dù phía trước có là núi đao biển lửa thì cô cũng sẽ không ngần ngại.
Bản thân cô ấy đơn giản chỉ vì sợ thành phố đó mà lại chần chừ, đến cả bạn tốt cũng bỏ mặc không lo.
Lương tâm của cô ấy không cho phép.
“Cô không sao chứ? Sắc mặt của cô rất khó coi, nếu quá miễn cưỡng thì…”
“Không miễn cưỡng, tôi là mẹ nuôi của đứa bé mà, chuyện của Trúc Linh cũng chính là chuyện của tôi”
“Vậy được, tiếp theo đây tôi sẽ sắp xếp mọi việc cho chuyến đi”
Cố Thành Trung vô cùng cảm kích nhìn cô ấy.
“Ừm… Có thể đừng nói với Ôn Mạc Ngôn không? Tôi không muốn để anh ấy biết tôi đến Lon don” “Có vài chuyện không phải tôi không nói thì cậu ta sẽ không biết. Chuyện tình cảm trước giờ đều không phải chuyện của riêng một người.
Đối với chuyện giữa hai người thì tôi không có cách nào nói ra nói vào. Cô và Ôn Mạc Ngôn… Bất kể là dứt khoát cắt đứt hay là dây dưa không dứt thì cũng đều không dễ chịu gì, vì vậy việc gì phải băn khoăn nên dùng cách gì để né tránh chứ?”
“Kết quả cuối cùng đều như nhau”
Cố Thành Trung luôn là người hiểu rõ, có thể là do người trong cuộc không sáng suốt bằng người ngoài cuộc.
Rõ ràng quan hệ của bọn họ giống kiểu rút đao chém nước nước càng chảy hơn.
Càng muốn buông tay thì sự thật lại càng dính chặt nhau hơn.
Bạch Minh Châu nghe thấy những lời đó xong thì cảm thấy tim mình như run lên.
Kết quả cuối cùng đều như nhau…