Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 738




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 738: Bảo vật của hoàng gia

Lucia nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô ta thản nhiên läc đầu Charles không cần đoán thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta nói một cách không.

khách sáo: “Vương phi, em phải bảo đảm lòng trung thành của mình đối với anh. Bây giờ hôn lễ cũng đã hoàn tất, em cũng nên bớt phóng túng lại.”

“Yên tâm đi, em nhìn anh ta không phải bởi vì trong lòng vẫn còn lưu luyến, mà đó là sự thù hận. Từ nay về sau, kẻ thù của Đức vua cũng là kẻ thù của em, vợ chồng chúng ta cùng vinh quang và nhục nhã”

Lueia nói từng câu từng chữ.

“Vậy sao? Có phải không? Kẻ thù của anh cũng là kẻ thù của em à? Nếu như anh nói kẻ thù của anh là dòng họ De Kettering thì sao?”

“Em đã gả vào dòng họ Louis thì em đã là thành viên của hoàng gia Louis, De Kettering là cái gì chứ, em chưa từng nghe qua”

Có một nụ cười lạnh nhạt trên khóe miệng Lucia, xinh đẹp động lòng người.

Người phụ nữ càng xinh đẹp thì càng là ác độc, bây giờ cô ta trông xinh đẹp quá đi mất.

Phụ nữ không nhất thiết phải làm nên chuyện lớn lao, nhưng phụ nữ tàn nhẫn thì nhất định có thể làm được.

Anh ta đã cưới được một người vợ hiền!

Chờ đến khi bọn gặp mặt cả Đức vua tiền nhiệm và Vương hậu thì hôn lễ đã tiến vào giai đoạn khai tiệc.

Ăn uống linh đình, nói cười sung sướng, tất cả mọi người đều gửi lời chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ.

Khi hai người đến bàn của Cố Thành Trung để mời rượu thì xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

“Vị này là Bernie à? Ngày xưa anh ta và ‘Vương phi của chúng ta còn có một đoạn tình cảm!”

“Bây giờ tình địch gặp mặt có cảm thấy ghen tị không?”

“Trời ạ, đôi uyên ương ngày xưa đã chia tay rồi, hiện tại mỗi người đều cưới vợ gả chồng và xây dựng cơ nghiệp của riêng mình”

“Nhỏ giọng một chút, các người không muốn sống nữa hay sao mà lại bàn luận vấn đề này ở trong cung điện?”

Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người thở dài và nhanh chóng im lặng.

Lucia bưng rượu và mở miệng nói: “Cảm ơn hai người đã tham gia hôn lễ của tôi, tôi xin uống cạn ly rượu này để tỏ lòng biết ơn”

“Vương phi uống thì tôi cũng uống, mọi người cứ tùy ý đi”

“Chúc Đức vua và Vương phi hạnh phúc suốt đời.”

Sau đó, Cố Thành Trung ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hứa Trúc Linh căn bản sẽ không uống rượu, nhưng ở đây chỉ có rượu sâm banh.

Cố Thành Trung chuẩn bị giúp cô tiếp rượu, nhưng không nghĩ tới Lucia đã bưng một ly rượu đến trước mặt của Hứa Trúc Linh.

“Hứa Trúc Linh, ly rượu này cô uống cùng tôi đi, nếu như không nhờ cô thì bây giờ tôi cũng không thể nào trở thành Vương phi được. Cảm ơn cô đã tác thành cho tôi: Nói xong, cô ta ngửa đầu uống sạch.

Hứa Trúc Linh không uống không được, Vương phi tự mình mời rượu ở trước mắt bao người, không có lý do gì để cô không uống cả, hoặc là chỉ tạm thời nhấp một ngụm.

Cô khẽ cần môi, chuẩn bị uống thì Cố Thành Trung đưa tay ngăn lại.

“Thế nào? Anh đau lòng à? Chẳng lẽ không thể uống một ly với Vương phi à? Vậy em sẽ uống ba ly còn cô ta uống một ly có được không?”

Lucia cầm ly sâm panh ở trên bàn lên và uống thêm hai ly nữa.

“Vương phi của tôi có tính cách rất thẳng thần, để nhận được sự chúc mừng của cô Hứa thì có thể nói cô ấy đã rất nhọc lòng.”

Vua Charles đứng ra hoà giải.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi, đẩy tay của Cố Thành Trung ra và nói: “Tôi sẽ dùng nghỉ lễ của phương Đông để chúc mừng, chúc hai người ở bên nhau và hạnh phúc đến già, con cháu đầy nhà”

“Được, tôi xin nhận”

Cô ta vừa cười vừa nói.

“Ơ, trên người cô có nước hoa gì vậy?”

Đang nói thì Lucia để sát vào người cô, giả vờ như đang ngửi mùi nước hoa của cô.

Nhưng cô không bao giờ có thói quen xịt nước hoa.

Cô nghe thấy Lucia De kettering thì thầm vào tai mình.

“Thơm quá, lân sau để cho người chuẩn bị cái này đi, giống như là hương hoa lài.”

“Vương phi thích là được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục đi mời rượu bàn khác thôi.”

Hai người nắm tay nhau rời đi, chờ đến khi người đã đi xa thì Hứa Trúc Linh bình tĩnh lại.

“Lucia nói cái gì với em vậy?”

“Cô ta…Muốn trả thù chúng ta, cô ta nói nếu như cô ta không chiếm được thì em cũng đừng hòng chiếm được, cô ta muốn chúng ta phải trả giá bằng máu! Cô ta gả vào hoàng gia, trên thực tế là đang tìm chỗ dựa vững chắc!”

“Hóa ra vợ của anh cũng không ngốc lắm”

“Anh đã biết hết rồi sao?”

Hứa Trúc Linh rất là kinh ngạc, lẽ nào trái tim của Cố Thành Trung vẫn luôn như tấm gương sáng? “Anh hiểu Lucia, nếu không đạt mục đích thì cô ta nhất quyết không bỏ qua.

Lúc nhỏ khi cô ta cưỡi ngựa đã bị ngựa đá, vì vậy cô ta liên tục hành hạ con ngựa kia ba ngày, cái chân bị đá kia của nó đều sắp bị cô ta chặt đứt.

Nhưng cô ta lại để cho bác sĩ thú y chữa cho nó thật tốt, khi cưỡi lại con ngựa đó thì nó đã hoạt động bình thường Thật khủng khiếp. Từ bé đã như vậy rồi thì hiện tại sẽ ác độc như thế nào nữa?”

“Cô ta là một người có thù thì nhất định sẽ báo, trong mắt không được phép chứa một hạt cát. Anh cũng vì chia rẽ hai anh em bọn họ, khiến cho Lucia hoàn toàn thất vọng về Lance, vậy thì cô ta cũng sẽ không sẽ tiếp tục giúp Lance làm việc ác, nhưng anh không nghĩ mình…đã ép cô ta đi đến nước này”

Trừ trường hợp cần thiết thì anh cũng không muốn sử dụng bạo lực với Lucia Anh đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại lựa chọn một ngõ cụt Vậy thì anh cũng sẽ không nể tình cảm xưa kia, anh nghĩ cả Lucia cũng vậy.

Cô ta biết Lance sẽ không bận tâm đến việc bảo vệ mình, nên cô ta chỉ có thể thay đổi cách để trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà phương pháp nhanh nhất là gả cho Charles, trở thành Vương phi mới.

Đại diện cho toàn bộ phụ nữ của một quốc gia, sức mạnh này thật khủng khiếp.

Sau này cô ta cũng không cần nhìn sắc mặt của Lance để làm việc.

Hiện tại, cô ta muốn làm gì thì làm.

Cố Thành Trung nhìn bóng lưng của cô ta rời đi, ánh mắt của anh tối sầm lại, trong đó hiện lên một tia ảm đạm.

Mà Lucia hình như đã cảm nhận đi †a ngoái đầu lại để nhìn anh một cái, rồi để lộ một nụ cười xấu xa.

“Trúc Linh, chờ đến khi hôn lễ kết thúc thì anh sẽ đưa em về, nơi này không phải là nơi em nên ở lại”

Anh đoán sắp tới Lucia nhất định sẽ có hành động, “Anh…anh nói cái gì?”

Hứa Trúc Linh đi tới, cô đỏ mặt và mơ mơ màng màng nhìn anh.

Đôi mắt lờ mờ và không còn tập trung nữa.

Sau đó, cô ngã xuống.

Khi cô suýt đập vào trên mặt bàn thì cũng may Gố Thành Trung đã ra tay đúng lúc, kéo đầu của cô lại một cách vững vàng.

Hiện tại hôn lễ vẫn còn tiếp tục diễn ra, không thể rời khỏi đây mà không có lý do được, nếu không sẽ coi thường hoàng gia.

Anh chỉ có thể sắp xếp cô vào một căn phòng trong cung điện, anh muốn ở bên cô mọi lúc, nhưng anh lại nhận được cuộc gọi của Cố Thiện Linh.

“Trong cung điện có kẻ ám sát, bảo vật của cung điện đã bị lấy trộm, bây giờ sẽ phát động một cuộc tìm kiếm dưới quy mô lớn.

Người tới…Hình như là Phó Minh Tước, Diên đã kiểm tra toàn bộ hệ thống internet và phát hiện ra rằng người của anh ta đánh vào tường bảo vệ của internet”

“Bảo vật?”

“Hoàng gia có một chiếc áo cưới của Nữ hoàng, nó được thừa hưởng từ các đời Vương hậu và đã được phục chế và thiết kế lại bởi vô số thợ thủ công lành nghề.

Mỗi món đồ trang sức đều vô giá. Mỗi khi một vị vua mới kết hôn, anh ta sẽ mang nó ra để tạo ra sự uy nghiêm của Vương phi. Người của Phó Minh Tước Đã sớm tới nơi cất giấu những món bảo vật của cung điện, hao hết tâm sức để trộm áo cưới, xem ra anh ta đã sớm lập kế hoạch!”

“Em nhanh chóng đến đây đi, kẻo lại trở thành người vô tội gặp tai họa, anh sợ Charles sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ”

Cố Thành Trung gật đầu và cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Hứa Trúc Linh một cái: “Cứ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, anh đi một chút rồi sẽ trở lại, chờ sóng gió qua đi thì anh sẽ tìm cách đưa em về nhà”

Anh xoay người rời đi, căn dặn người trong cung điện chú ý đến Hứa Trúc Linh thật kỹ, dặn dò bọn họ không cho bất cứ ai ra vào.

Đối mặt với các vị khách quý, người trong cung điện đương nhiên sẽ dốc hết sức lực. Cố Thành Trung không biết rằng ngay sau khi anh vừa mới rời đi, có một người khá đáng nghi xuất hiện ở phía cuối hành lang.