Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 628




Chương 628

Tất cả mọi người đều vừa kính trọng, vừa sợ hãi.

Bà Nga liếc mắt sang nhìn vào chiếc nhẫn kim cường lấp lánh trên tay Hứa Trúc Linh, ánh mắt sáng rực lên,

Tên này được lắm, lại còn là “Lễ vật của Vương Phim!

Thế mà lại rơi vào tay cô ta.

Có thể nhìn ra được Cổ Thành Trung đúng là rất yêu thương vợ mình.

Tất cả mọi người đều đồng thời nhìn qua, bày tỏ ý hoan nghênh cô đến đây.

Hứa Trúc Linh vẫn cảm thấy hơi choáng váng, bây giờ mình đã bước chân vào giới quyền quý rồi sao? “Mong… Mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”

“Khiêm tốn quá, sau này phải là có quan tâm đến chúng tôi mới đúng. Những người đứng đây ít nhiều gì thì cũng là những người có quan hệ hợp tác với tập đoàn Cổ Linh.

Mọi người đều là bạn của nhau, nếu không có việc gì thì có thể cùng nhau tâm sự nói chuyện phiếm, coi như là củng cố hậu phương vững chắc cho cánh đàn ông của chúng ta thôi.”

“Bà Nga nói hay lắm.”

Sau khi giới thiệu xong, mọi người đều tản đi chỗ khác.

Bà Nga nằm lấy tay của cô, nói: “Chiếc nhẫn này cô có thể nói cho tôi biết nó có giá bao nhiêu không? Chồng tôi rất thích sưu tầm đồ, trước giờ luôn mong có được nó, nhưng lại không thể nào tìm được “

“Giá sao? Tôi cũng không biết, Cổ Thành Trung không nói cho tôi biết “

“Chiếc nhẫn “Lễ vật của Vương Phi” này làm cho biết bao nhiêu người mơ tưởng muốn có, giả thật sự của nó phải là trên trời!”

“Lễ vật của Vương Phi?”

“Người ta đồn rằng Vương tử Ả Rập bởi vì tài sản trong gia đình đã cạn kiệt nên muốn lấy viên kim cương hồng này tặng Vương Phi làm quà sinh nhật. Vì vậy, viên kim cương hồng này còn có tên gọi khác là “Lễ vật của Vương Phi”. Chúng tôi đều đã từng nghe qua về những việc làm dũng cảm của cô Hửa Trúc Linh đây. Có quả thực là người thắng cuộc đấy.

“Thật là vậy sao? Chắc là do tôi may mắn thôi “Không phải là ai cũng có thể may mắn được như vậy dầu, đợi chút nữa cô sẽ biết thôi.”

Bà ta cười cười, không nói rõ ràng.

Hứa Trúc Linh đã nhanh chóng nhận ra ý tứ trong lời nói của bà ta.

Cô nghĩ tới những cô chủ con nhà quyền quý kia, đeo vàng đeo bạc, rạng rỡ sang trọng, nhưng không nghĩ tới thật ra trong nhà những người đó có vô số vấn de.

Có người chồng ở bên ngoài nuôi người khác, lúc mới bắt đầu còn có vẻ muốn làm loạn, nhưng đến cuối cùng cũng đành trở nên lãnh đạm không quan tâm.

Chỉ cần không sinh con, không tranh gia sản với con trai của họ, họ cũng sẽ không có vấn đề gì.

Có những cặp vợ chồng quanh năm đều ở riêng, giống như là người lạ vậy.

Cũng lắm là có một lễ cưới, cũng không cần phải có tình cảm với nhau.

Hứa Trúc Linh vừa nhìn lại vừa nghe cũng cảm thấy rất đáng sợ,

Bà Nga không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng có, nói: “Cô Trúc Linh chắc chắn là không hề thích rơi vào hoàn cảnh như vậy đúng không?”

“Đúng vậy, chuyện này… dĩ nhiên tôi không hế muốn, rõ ràng nhìn mọi người ai ai cũng đều rất sang trọng xinh đẹp.

“Mỗi người đều có hai mặt khác nhau, một mặt tốt đẹp thì muốn thể hiện ra trước mọi người, còn một mặt xấu xa kia chắc chắn phải che đi. Nói cách khác, cô chỉ cần nhìn thấy tôi thành công xinh đẹp là được, không cần quan tâm tôi đã cố gắng thể nào, đời sống riêng tư có đau khổ thế nào, nói như vậy cô đã hiểu hay chưa?”

“Vậy tổ chức tiệc trà còn có ý nghĩa gì chứ?”

“Để cho mấy người họ có chỗ kể khổ, có thể nói rằng… những người đến mấy nơi như này đều rất đáng thương, còn những người không đến mới là những người hạnh phúc. Dì của cô chưa bao giờ tới, còn có cả mẹ nuôi cô nữa.

“Vậy hai mợ của tôi.”

“Chồng họ quanh năm đều ở bên ngoài, lại không có con trai bên cạnh, trong lòng họ cũng rất khổ sở. Có điều hai người đó đã đi du lịch nước ngoài rồi, nếu không cũng đã tới đây.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, mới cảm thấy những người nhà giàu này thực sự rất kể là Những gì mà bề ngoài nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

“Cô cũng có thể coi đây như tiêu chuẩn của hạnh phúc, nếu như tháng nào cô cũng đến, vậy thì cô cũng là một người đáng thương. Nếu như cô không tới lần nào, chứng tỏ cô rất hạnh phúc, cô có những người bạn của chồng để kể khổ, nhưng cũng không đến mức như tôi, uống trà đánh bài, hoang phí thời gian”

“Vậy tôi sẽ hy vọng sau này mình không cần phải đến nữa.”

“Tôi cũng hy vọng như vậy, cô cũng đừng nghĩ những nơi như này là xấu, hơn nữa những người đó cũng có rất nhiều thủ đoạn hơn người. Cô nhìn bà Phương kia đi, chồng bà ta bên ngoài phải có đến bảy tám người khác, nhưng khi tối về đến nhà vẫn lấy lòng bà ta.”

“Bà Ninh thì đã ba đời chồng, thế mà vẫn có không ít người theo đuổi, đúng là vô cùng nóng bỏng”

“Thật ra thì tới đây cũng không phải là xấu, cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa quen với cái nghề làm dâu nhà giàu “Nghề nghiệp… sao?” Làm dầu nhà giàu lại là một nghệ “Cô nghĩ là làm dâu nhà giàu dễ dàng sao? Đi thôi, đi học hỏi kinh nghiệm ”

Hứa Trúc Linh mơ hồ đi lại, cuối cùng cũng hiểu được tại sao làm dâu nhà giàu lại không dễ dàng gì.

Vừa phải giữ được gia sản, còn phải bảo vệ được quyền thừa kể cho con cái, để phòng đám người thứ ba của chồng lên chức, còn phải lo lắng xem chồng có mang bệnh bên ngoài về nhà không.

Có thể nói là vô cùng cực khổ.

Đám người làm dâu nhà giàu còn rất nhiệt tình chia sẻ cho cô cách làm thế nào để đối phó với đám người kia của chồng.

Nếu như chồng mình lỡ yêu người đó, nhất định phải mạnh mẽ.

Nếu như chồng mình không còn thương mình nữa, tự mình cứu mình, đừng để cho cô ta có được thứ gì.

Trong quá trình tiệc trà, Hứa Trúc Linh cảm thấy dường như mình đã bị tẩy não.

Chạng vạng, Cổ Thành Trung tới đón cô “Thấy thế nào?”

“Cổ Thành Trung, em và anh cùng nhau nói thật đi” Cô nhắn nhỏ, cuối cùng vẫn muốn nói sự thật ra: “Hôm nay được dạy cho một bài học, một khóa chuyên môn về việc đối phó với con giáp thứ mười ba. Hai chữ “nhà giàu” này vừa nghe đã cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ đáng mơ ước. Nhưng mà em biết, em không được gả vào nhà giàu, mà là được gả cho anh”

“Em không muốn làm một cái dây leo bị phụ thuộc vào cây đại thụ, mà em muốn được độc lập. Nếu như sau khi cưới, anh có người khác, anh cũng yêu người đó, vậy thì anh cứ nói với em. Em có thể ly hôn với anh, em không cần tranh giành tài sản, em bằng lòng nhường một bước “

“Thế nào là hôn nhân? Không phải là một hợp đồng pháp lý, mà là hai người thực lòng yêu nhau. Chúng ta ở bên nhau một cách cởi mở và công bằng, tuyên bố với cả thế giới rằng chúng ta thuộc về nhau một cách hợp pháp. Nhưng nếu một ngày, hôn nhân trở thành một sợi dây trói buộc, làm cho cả anh và em cảm thấy không còn vui vẻ nữa. Nếu như đã không hạnh phúc, tốt hơn hết là nên giải thoát cho nhau “

“Cổ Thành Trung… vậy, anh hiểu ý của em chứ? Em không muốn ban đầu chỉ là ân ái với anh, xong rồi đến cuối cùng yêu nhau lại thành ràng buộc, hận thù, chém giết, sỉ nhục, như vậy rất không thoải mái.

“Anh hiểu chứ.” Có Thành Trung như những ôm cô vào trong ngực, những gì có đang băn khoăn anh đều hiểu được hết.

Nếu như một ngày kia, anh không còn yêu có nữa, có hy vọng rằng mình có thể tác thành cho đối phương, cũng là thành toàn cho chính mình.

Cô chưa bao giờ là một người không hiểu lý lẽ, không chịu buông tha cho ai.

“Nhưng anh sẽ hứa với em, chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Nếu như anh không nhấn nhịn được cám dỗ, anh cũng sẽ không gặp em vào năm anh hai mươi tám tuổi, và cam tâm tình nguyện chờ em đến hai mươi tuổi, có hiểu không?”

“Em biết, nhưng hôm nay em thực sự hoang mang… Em không muốn sau khi cưới trở thành một người vợ hay oán giận, phải để phòng người thứ ba. Em cũng không muốn chỉ vì ràng buộc con cái mà phải nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, kéo dài chút hơi tàn…

“Sẽ không đâu, tuyệt đối không xuất hiện những chuyện như vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.” Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, để cô không còn suy nghĩ bậy bạ.

“Lần sau em đừng đi nơi này nữa, sức chứa của bộ não em vốn nhỏ, ngoại trừ có anh thì đừng nên chứa đựng thêm những điều không dấu.

“Ừ, không đi nữa, em sở đi nhiều lần thì sẽ suy nghĩ bay ba.”

“Chúng ta về nhà thôi chỉ mấy chữ ngắn ngủi cũng làm cho cô lập tức yên lòng.

Trở về nhà của họ.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng năm, đã đến lúc chụp ảnh tốt nghiệp.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi một đối cao gót màu đen.

Mái tóc đen dài được túm gọn lên, đuôi tóc hơi xoãn nhẹ. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy giống như đã từ rất lâu vậy.