Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 474




Chương 474

“Anh thông minh lắm đấy, anh đã thích một người con gái vô cùng ưu tú. “Anh……

Bạch Minh Châu không biết chính mình nên nói cái gì, cô mở miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Cô rốt cuộc nên…. Gà hay không gả đây? Anh lại lần nữa quỳ xuống lấy nhẫn ra. “Bạch Minh Châu gả cho anh, được không? Anh sẽ chăm sóc em, giao nửa đời sau của em cho anh nhé. Trước kia có lẽ anh vẫn chưa đủ tư cách, chưa đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ em, nhưng anh nghĩ, hiện giờ anh đã có đủ vốn liếng để bảo vệ em rồi.”

Một người đàn ông sẽ ngất khi thấy máu, sợ đau, cơ thể lại yếu đuối vô lực lại vì cô chịu nhiều đau khổ, rèn luyện bản thân đến nhường này. Anh muốn ở bên cạnh cô, muốn đến điên cuồng. “Vậy sao… Lúc đó anh lại không từ mà biết?”

“Bởi vì… Anh cho rằng em không yêu anh, hơn nữa lúc đó năng lực anh có hạn, không thể cho em tưởng lại, nhưng hiện giờ đã không còn giống trước. Bạch Minh Châu, gả cho anh, nhé?”

Anh lại hỏi lần nữa.

Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương, một lòng thành kính.

Không chờ mong là giả, ai cũng đều mong muốn được gà cho người mình yêu.

Cô cũng không ngờ rằng sau khi bản thân mình không yêu Nguyên Doanh nữa lại sẽ tìm một người trái ngược hoàn toàn với anh ta như vậy. “Được.” Cô rốt cuộc quyết định cho chính mình một cơ hội có được tình yêu: “Em gả cho anh.”

Ôn Mạc Ngôn nghe được câu này vui mừng không thôi, anh lập tức đeo nhẫn vào tay cô, sau đó vui mừng ôm cô lên xoay tròn tại chỗ.

Bạch Minh Châu hoa mắt chóng mặt, vội vàng kêu anh dừng lại: “Bỏ em xuống, em sắp ngất ra đây rồi, em đau bụng chết mất

Ôn Mạc Ngôn nghe vậy liền với vàng cẩn thận thận từng li từng tí đặt cổ xuống. “Anh… Anh chỉ mãi là vui mừng, em nhất định cũng đã đồi rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”

Anh hàm canh gà, còn làm thêm vài món ăn thường ngày để cô bổ máu.

Anh nói: “Em lấy lại thẻ phòng dự phòng của anh rồi sao? Anh không tìm thấy “Đầu có, vẫn luôn ở chỗ anh mà, nhưng chắc Thiện Ngôn lấy rồi.”

“Cậu ta để đâu rồi?”

“Đợi đã, anh không có thể phòng sao anh vào đây được?”

“Trèo ban công, anh còn ra ngoài mua thức anh, đi đi lại lại trèo tận máy lượt.”

“Cái gì?”

Bạch Minh Châu nghe vậy liền nổi giận. “Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được trèo ban công, rất không an toàn. Anh cứ phải xảy ra chuyện rồi mới thấy lời em nói đúng, đúng không hả? Anh không muốn sống nữa hả?”

On Mạc Ngôn cười thật thà, nằm tóc ngắn của mình, nói: “Thật ra lúc anh trèo đi trèo lại cũng từng nghỉ, anh và em mà không tiếc cả mạng mình còn cử mãi cảnh cánh chuyện quá khứ của am làm gì chứ?”

Anh “Em xem anh này, trèo ban công cũng có thể tính ngộ chân lý cuộc đời thật ra cũng rất tốt mà “Em thấy anh là sống lâu quá không muốn sống nữa rồi thì có”

Cô hổn hển nói. “Nào có, anh còn muốn sống lâu hơn nữa để được bên em thiên trường địa cửu, cùng nhau dẫn dẫn giải đi.”

Anh cười, nụ cười hạnh phúc giống hệt một đứa nhỏ đơn thuần nở nụ cười đầy chân thành khi có được món đồ chơi mình thích nhất.

Bạch Minh Châu bị nụ cười này cảm hóa, một bụng tức giận cứ vậy biến mất không chút tăm hơi.

Cô có tài đức gì mà đợi này đã làm sai nhiều chuyện như vậy còn có thể nhận được tình yêu như vậy.

Nhưng, cô đã hại Nguyên Doanh phải chịu khổ.

Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt cô liền trở nên ảm đạm khiến On Mạc Ngôn đau lòng. “Sao vậy, có phải anh nói sai chỗ nào rồi không?”. không a

Cô nhẹ lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy em không xứng có được hạnh phúc, nếu lúc đó em không kháng không làm theo ý mình như vậy thì bọn họ đã sớm được ở bên nhau. Hiện giờ em đã viên mãn, nhưng anh “Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Anh ôm cô vào lòng, cẩn thận an ủi cô.

Bạch Minh Châu khóc lóc thảm hại, bờ vai run run.

Cô vẫn luôn cố nén lòng mình lâu như vậy, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng đã tìm được nơi thổ lộ nỗi lòng này khiến cô không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng thút thít đến cuối cùng lớn tiếng khóc to. “Ôn Mạc Ngôn, em khó chịu quá, em muốn Nguyên Doanh có thể bình an trở về, em muốn nói với anh ấy một lời xin lỗi, Ôn Mạc Ngôn…… “Anh biết, anh hiểu được mà. Em muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được cũng tốt hơn cứ kìm nén trong lòng. Minh Châu, em chỉ cần hiểu rõ một điều, cho dù sau này em có muốn làm gì thì anh cũng sẽ mãi luôn bên em, không rời không bỏ.”

Ôn Mạc Ngôn quay về ở cùng Bạch Minh Châu. Hứa Trúc Linh biết được sự thật từ miệng cô cũng coi như thở dài nhẹ nhóm, cũng coi như đã thấy được một đối từ thành chính quả.

Nhưng lúc Bạch Minh Châu gọi điện kể cho cá nghe, trong giọng nói cũng chẳng nghe ra được chút vui vẻ nào mà ngược lại lại mang theo chút bi thương nhàn nhạt.

Cô biết, là bởi vì Nguyễn Doanh.

Ngày nào chuyện của Nguyên Doanh cùng Cổ Ngọc Vy còn chưa có kết quả thì cho dù cô ấy và Ôn Mạc Ngôn có ở bên nhau thì cũng không cách nào hạ quyết tâm gả cho anh được.

Ôn Mạc Ngôn biết chuyện này là nút thắt chưa tháo gỡ trong lòng cô nên cũng không ép buộc cô “Minh Châu, em đừng nghĩ nhiều như vậy, bác sĩ

Doanh chắc chắn sẽ trở lại thôi.”

“Thật sao? Anh ấy thật sự sẽ trở lại sao?”

Giọng cô vang lên yếu ớt, còn hơi trĩu nặng.

Hứa Trúc Linh mở miệng cũng không biết nên khuyến cô thế nào.

Mọi người đều biết lần này Nguyên Doanh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, anh có trở về được hay không cũng thật khó nói. Bạch Minh Châu cũng nhận ra được cảm xúc của mình đã quá trầm trọng, công khai yêu được hắn là chuyện đáng vui mới phải

Cô đổi ngữ điệu, cổ tỏ ra thoải mái nhẹ nhàng nói: không nhắc đến những chuyện này nữa, qua hai ngày nữa mình mời cậu ăn cơm nhé, dạo gần đây mình còn đang bận chuyện. Ôn Mạc Ngôn ra ngoài lâu như vậy cùng phải trở lại London rồi.”

“Hai người vừa mới yêu đương đã muốn yêu xa rồi hà?”

“Cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, mình nghĩ chuyện yêu xa còn con này chắc hẳn cũng không tính là gì. Cậu với Cổ Thành Trung vẫn tốt chứ?”

“Mọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Mình chỉ lo lắng chân anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng lo lắng chút nào, thật cứ như ấy hoàng đế chưa vội thái giảm đã gấp ấy. “Cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn, đúng chứ?”

“Ừ, mong cậu với Ôn Mạc Ngôn sớm ngày tu thành chính quả, mình còn muốn làm phù dâu cho cậu đây l “Cậu cũng không sợ kích thích anh nhà câu? Nói cho cùng các cậu ở bên nhau yêu đường cũng đủ lâu rồi mà đến giờ anh nhà cậu cũng còn chưa được khai trai, cậu cũng đủ nhân tâm thất đấy.”

“Cậu thì sao chứ? Chẳng lẽ cầu định củng Ôn Mặc Ngôn… Cái đó? Cái đó sao?” Cô có hơi ngưỡng ngũng nói. “Đợi đâu vào đây, trai lớn lấy vợ gái lớn giá chồng, mình với anh ấy cũng chẳng có gì phải giấu anh ấy cả “Haiz, nếu nói như vậy thì hình như anh nhà minh thàm quá, cũng đã hầm thịt lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được an “Ha ha, tự nhiên thấy vui quả. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cổ Linh vậy mà lại không có sinh hoạt tình dục!”

“Này………. Đừng, đừng có nói trắng ra như vậy

Hứa Trúc Linh mặt mũi đỏ bừng, cô cảm thấy thật thẹn thùng. “Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình đi sắp xếp hành lý cho Ôn Mạc Ngôn đây, chút nữa anh ấy bay rồi.”

“Ừ, cậu đi đi.”

Hứa Trúc Linh cúp điện thoại, vừa định từ ban công xoay người vào phòng ngủ, không ngờ vừa xoay người đã bị kéo vòng ôm ấm áp.

Ngay sau đó, một đôi bàn tay mạnh mẽ vậy lấy cô, ôm chặt có vào trong lòng.

Có người thấy hơi thở quen thuộc liền biết là Cổ Thành Trung đến rồi.

Anh đến từ lúc nào mà lặng yên không một tiếng động, cô lại cũng không hề hay biết.

Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy mông cô, ôm cô lên, mà bàn tay như ngó sen của cô cũng thuận thể ôm lấy cổ anh. “Sao vậy?”

“Muốn húp canh”

“Canh?” Cô nghe vậy không khỏi buồn bực nhìn anh, canh gì chứ?