Chương 461
“Là ông chủ động trêu chọc mẹ tôi nên mới có tôi? Xét đến cùng thì cũng có lỗi của ông, đúng không? Nếu tôi là một sai lầm thì ông không nên nuôi lớn tôi, nếu đã nuôi lớn rồi vì sao không đối xử tốt với tôi?”
“Cổ Thành Trung và Cổ Triệt, ông lựa chọn người sau, cho nên dùng hết khả năng của mình trợ giúp Cổ Triệt, thương yêu Hứa Đan Thu. Tôi và Cổ Thành Trung vì cái gì phải ở cùng một chỗ, ông quên rồi sao?”
“Lúc trước nhà họ Hứa cần vốn để quay vòng, ông không muốn bỏ xuống mặt mũi của mình để đi tìm Cổ Triệt vì sợ anh ta coi thường nhà họ Hứa, sợ sau này Hứa Đan Thu gả đi sẽ phải chịu thiệt thòi. Cho nên ông hy sinh tôi để đổi lấy sự trợ giúp từ ông cụ. Căn bản là ở trong mắt ông tôi không phải là một con người mà chỉ là một công cụ để trao đổi. Thậm chí tôi còn nghĩ ông nuôi tôi lớn như vậy chính là vào lúc cần thiết có thể đem đi đối lấy lợi ích cho nhà họ Hứa.”
“Mà sự thật đã chứng minh quả là như thế. Khi tôi và Cổ Thành Trung ở cùng một chỗ, ông cũng chưa bao giờ đối xử công bằng, cho dù Cổ Thành Trung có công ty của riêng mình, sự nghiệp lên như diều gặp gió thì ông vẫn lựa chọn Hứa Đan Thu, vứt bỏ tôi.”
“Kết cục bây giờ rốt cuộc là do tôi thúc đẩy hay là do một tay ông làm việc xấu gặp báo ứng.”
“Tôi cũng không biết Hửa Đan Thu lại giả bệnh tâm thần, có lẽ Cổ Thành Trung đã đoán được tình huống hôm nay nên đã nhất cô ta lại, nhưng cũng không ngăn cản được. Nhân quả báo ứng, cô ta hãm hại tôi, cuối cùng lại không có con, cuộc sống sa sút. Mà Cổ Thành Trung nhất cô ta lại nên bây giờ cô ta đến trả thù chúng tôi là cũng phải thôi”
“Nếu tất cả đã qua rồi thì ông không nên tới tìm tôi nữa, tôi và ông không còn quan hệ gì nữa, cũng không có nghĩa vụ gì, ông nói có phải không, ông Hua?”
Cô tức giận, khách khi gọi một câu “ông Hứa” làm cho trái tim Hứa Đức Thắng cũng run lên. “Con gái. là do ba sai, con tha thứ cho ba lần này. Chị gái con hồ đồ, ba cũng hồ đồ theo, ba cũng không nghĩ tới nó lại không có liêm sỉ làm ra chuyện hoang đường như vậy. . . . . . ”
Hứa Đức Thắng biết thế đã chẳng làm. Ông ta cứ nghĩ rằng Hữa Đan Thu chi chơi đùa, ôn ào một chút chứ không đến mức gây ra tai nạn chết người nên ông ta cũng không quan tâm.
Hơn nữa ông ta cùng Hứa Trúc Linh cắt đứt quan hệ thì chỉ còn lại một người con gái, cho dù cô ta có làm chuyện gì sai thì cũng phải đau lòng, yêu thương che chở cho cô ta.
Cũng không nghĩ đến hiện tại Hứa Đan Thu lại khiến cả nhà họ Hứa rơi xuống vực thẳm, sai một ly đi một dặm, mãi mãi không trở lại được như xưa.
Ông ta hối hận đến xanh ruột, hận không thể bắt Hứa Đan Thu mang đến trước mặt bắt cô ta nhận lỗi.
So với vinh hoa phú quý thì con gái quả thật là không quan trọng. “Con gái, ba chỉ có một người con là con, con xem ba nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con hãy tha thứ cho ba lần này đi. Ba thật sự không biết Hứa Đan Thu lại to gan như vậy, ba nghĩ nó chỉ ra ngoài giải sầu, cũng không nghĩ tới lại ở cái nơi quỷ quái kia lâu như vậy … Trúc Linh, con tha thứ cho ba được không?”
“Ông Hứa, xin hãy chú ý lời nói ”
Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng của cô vang lên, về mặt thì lạnh lẽo. “Trúc Linh “
“Những gì nhà họ Hữa thiếu tôi …tôi sẽ đòi lại gấp đôi. Tốt nhất là ông nên cầu nguyên cho Cổ Thành Trung không có việc gì đi, nếu không … nửa đời sau ông cùng Trần Cẩm Vân cũng không có cơ hội sống tốt đâu. Hôm nay tôi nói được thì làm được, Hứa Trúc Linh dễ bị bắt nạt ngày trước đã chết rồi, hiện tại là tôi, ông động đến tôi một chút đầu phải trả giá gấp bội”
“Cô ….Sao cô có thể nói với ba mình như vậy được?”
“Ba ba? Nếu ông đối với tôi có một chút trách nhiệm của người ba, chúng ta cũng không đi tới tình trạng ngày hôm nay.”
Cô cười nhạo một tiếng như là nghe được một câu chuyện cười.
Cô coi ông ta là ba, gọi suốt mười tám năm, ông ta lại coi thường mạng sống của cô, coi cô là một nỗi sỉ nhục.
Cô vẫn luôn chịu đựng, nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Lò xo khi bị kéo dẫn quá mức sẽ bật trở lại.
Một khi bật lại sẽ không bao giờ trở về như bạn đầu được nữa, Sắc mặt Hứa Đức Thắng đỏ lên, không biết phải nói cái gì.
Ông ta táo tợn đi đến, ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Ông ta biết Hứa Trúc Linh là người mềm lòng, chỉ cần ông dỗ dành vài câu nhất định sẽ khiến cô mềm lòng.
Có thể ông ta không biết mình đã động vào điểm giới hạn của cô.
Người trong lòng cô muốn liều mạng bảo vệ là Cổ Thành Trung. .
Cô biết anh rất mạnh mẽ căn bản không thiếu một người có thực lực yếu ớt như cô.
Nhưng thế thì sao chứ, cô muốn bảo vệ trái tim anh, cô sẽ không bao giờ từ bỏ.
Cô không có nhà, không được người nhà yêu thích, chưa từng được cảm nhận hơi ấm của tình thân, tình yêu, cũng không biết mùi vị được người khác bảo vệ, cương chiều là như thế nào.
Nhưng Cổ Thành Trung lại cho cô tất cả điều đó, cô cũng muốn liều mạng báo đáp lại anh.
Hiện tại Cổ Thành Trung như thế nào cô cũng không biết, tưởng tượng về sau anh có thể bị liệt, trái tim cô liền đau nhói
Người nhà họ Hứa để đạt được mục đích của mình lần lượt đem cô đẩy vào nguy hiểm, căn bản không để ý tới tính mạng của cô.
Chỉ có Cổ Thành Trung vẫn luôn cố gắng bảo vệ cô, tình nguyện để mình bị thương, cũng không để cô bị tổn thương một chút nào. “Khương Anh Tùng, đem ông ta ra ngoài đi, nếu lần sau ông ta còn dám xông vào thì trực tiếp đánh gãy chân ông ta, tôi sẽ chi tiền thuốc men.”
“Cô, tôi là ba của cô, tất cả mọi người đến xem này, con gái bất hiếu có đàn ông liền quên ba, còn dám đánh gãy chân tôi, quả thật là vô lễ, cô như vậy sẽ bị trời phạt.”
“Hứa Đức Thắng, cho dù bị trời phạt thì nhất định là ông cũng không ít hơn tôi đâu.”
Cô lạnh lùng nói.
Ở nhà họ Hứa cô đã gặp quá nhiều chuyện xấu xa rói.
Mà Hứa Đức Thắng lại khiến cho cô thay đổi quan điểm hết lần này tới lần khác, cho cô cảm nhận sâu sắc rằng trên đời lại vẫn còn người có thể vô liêm sĩ, để tiện tới mức độ này. Nếu ông ta nghĩ lại vấn đề của mình, đối đãi với cô thật lòng, cô cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.
Trái tim con người đều bằng da bằng thịt, khi nào ông ta mới không lợi dụng cô nửa?
Khương Anh Tùng đưa Hứa Đức Thắng đi, một lát sau Bạch Minh Châu đã trở lại, thấy sắc mặt cô tái nhợt, mọi người xung quanh túm lại bàn tán chuyện vừa xảy ra.
Bạch Minh Châu lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Hứa Đức Thắng lại tới gây chuyện a?”
“Không có việc gì, trước kia có lẽ vẫn sẽ để ý, hiện tại cũng không muốn quan tâm nữa.”
“Không quan tâm nữa là đúng, gia đình như vậy mà cậu vẫn còn lưu luyến thì cậu chính là một tên đại ngốc, biết không? Tớ thật sự chưa thấy qua người nào đối trả như vậy, giống như quỷ hút máu, nóng lòng muốn tận dụng hết những giá trị cuối cùng trên người cậu. Bây giờ Hứa Đan Thu không còn giá trị lại muốn dựa vào cậu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Bạch Minh Châu không vui nói, thấy đôi mắt Hứa Trúc Linh ảm đạm liền biết mình lại nhiều chuyện rồi. “Quên đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, tớ mua cho cậu ít xoài, ngon lắm, ăn đi.” Cô nhợt nhạt lên tiếng, cắn một miếng.
Xoài rất ngọt ng
Nhưng trong khoảnh khắc nuốt xuống trong lòng lại thấy đau khổ, xót xa.
Cô thực sự rất muốn khóc, hơn mười ngày nay từ khi tỉnh lại cô không khóc cũng không làm làm loạn, hết sức bình tĩnh, không muốn ai phải lo lắng.
Nhưng hôm nay Hứa Đức Thắng làm ầm ĩ như vậy, giống như có một con dao đâm thật mạnh vào tim cô khiến máu tươi chảy đầm đìa
Cô hi vọng Cổ Thành Trung sẽ sớm khỏe lại, dù sau này có phải ngồi xe lăn, cô cũng không ghét bỏ anh. Cô sẽ cố gắng để bảo vệ anh, bảo vệ anh cả đời.