Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3320




Chương 3320

Tôi sẽ cố gắng chống đỡ cho đến khi ông quay lại! Cố Thành Trung, ông thật sự làm tôi sợ chết khiếp. Sau này ông không được phép đùa giốn như vậy với tôi nữa. Ông muốn đi đâu cũng phải đưa tôi đi!”

“Được, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa, những kẻ cố gắng chia cắt chúng ta cũng sẽ phải trả giá. – Trong câu cuối cùng, Cố Thành Trung nói một cách mạnh mẽ và uy nghiêm.

Hứa Trúc Linh nằm trong lồng ngực của Cố Thành Trung bàn tay vân như cũ ôm chặt lấy eo ông.

Từ khi Cố Thành Trung gặp chuyện đến giờ bà lúc nào cũng trong trạng thấy sợ hãi, cả đêm ngủ không ngon giấc. Sau một trận ốm nặng, Hứa Trúc Linh lập tức đến tập đoàn nhà họ Gố để lo liệu mọi thứ thay ông.

Hứa Trúc Linh mạnh mẽ chống đỡ.

Lúc trước Cố Thành Trung gặp phải tai nạn, ít nhất bà còn biết ông còn sống, cho dù có trở thành người thực vật thì cũng có thể ngày ngày nhìn thấy ông.

Cho dù ban ngày có mệt mỏi như thế nào, khi vê nhà chỉ cần nhìn thấy Cố Thành Trung và sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Nhưng bây giờ mỗi tối trở về, nhà vắng tanh, người giúp việc nhìn bà bằng ánh mắt thương cảm như là muốn bà bớt đau lòng. Cái cảm giác này sắp làm cô phát điên.

May mắn thay Cố Thành Trung vẫn ..

sống sót, nếu không bà không biết mình phải sống như thế nào nữa.

Bây giờ ông đi đâu bà cũng sẽ đi theo, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bọn họ sẽ sống chết có nhau, không lìa xa nhau nữa.

“Trúc Linh, tôi sẽ không biến mất nữa, bà không cần phải ôm chặt tôi như vậy. Bây giờ, chúng ta trở về phòng ngủ đi”

“Được, được, ông hẳn là rất mệt mỏi rồi. Tôi đi bật nước cho ông tắm rửa, ông đã vất vả rồi.”

“Bây giờ tôi chỉ muốn ôm bà ngủ.

“Vậy được, đừng tắm nữa, chúng ta đi ngủ trước đi. Ông muốn như thế nào thì là thế đấy, chỉ cần ông vẫn còn ở đây là được.” Hứa Trúc Linh vừa nói, đôi mắt vừa ươn ướt.

Cố Thành Trung dịu dàng lau từng giọt nước trên khóe mắt và ôm bà vào lòng, trái tim ông không ngừng đau đớn.

Ông đã khiến bà chịu nhiều đau khổ rồi.

Cả đêm nay Hứa Trúc Linh không ngủ, quấy rây ông nói chuyện suốt.

Hứa Trúc Linh đã nhiều ngày không được ngủ ngon rồi, cả người kiệt quệ.

Bây giờ cuối cùng bà cũng có thể yên, nhưng bà vẫn rất sợ hãi, bà lo lắng mọi thứ đều là giả, ngày hôm sau tỉnh lại cô bà lại không thể nhìn thấy ông nữa.

Ngay cả khi mí trên tru xuống bà vẫn rất cố chấp.

“Ngày mai bà muốn ăn gì, tôi đi mua đồ nấu cho bà ăn.”

“Ông làm món gì thì tôi ăn món đấy, tôi không có kén ăn, ông biết mà, chỉ cần là ông nấu thì tôi đều thích.”

“Ngày mai đi gặp bố mẹ có được không? Bọn họ cũng rất lo cho ông, bọn họ không biết ông còn sống.”

“Trúc Linh, bà buồn ngủ thì ngủ đi.”

“Không, tôi không buồn ngủ, tôi không buồn ngủ chút nào, tôi rất vui vì ông đã trở lại, tôi muốn nói chuyện với ông…”

“Cố Niệm Noãn là một người liều lĩnh. Tôi phát hiện Niệm Noãn đã đánh rơi chiếc vòng cổ trong phòng. Đó là món quà sinh nhật mà ông tặng Niệm Noấn…”