Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 332




Chương 332

Ngô Ưu nghe thấy giọng nói ồm ồm, u ám ở đầu dây bên kia làm cho cô ta bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán.

Cô ta cứ tưởng rằng mình gặp ma rồi, đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy, trực tiếp tắt điện thoại đi luôn.

Sau đó vứt chiếc điện thoại vẫn còn hiển thị ánh sáng xanh xanh mờ ảo xuống dưới nền.

“Anh… rốt cuộc thì anh là ai? Là người hay là mà?”

“Đương nhiên tôi là người, hơn nữa tôi còn biết cô đang thích Cố Thành Trung nữa, có đúng không? Tôi có thể giúp cô có được anh ta và khiến cho Hứa Trúc Linh không thể tiếp tục cản đường cô được nữa!”

Ngô Ưu nghe thấy vậy liền lập tức xông tới nhặt điện thoại lên, cầm nó trong tay thật chặt.

“Những lời này của anh là có ý gì?”

“Tôi giúp cô có được Cố Thành Trung nhưng cô cũng phải giúp đỡ tôi.”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Cô không có tư cách được biết.”

Giọng nói đó âm trầm quỷ quái, giống như đang phát ra từ địa ngục sâu thẳm vậy, khiến cho cô ta không kìm được mà run rẩy.

Người này rốt cuộc là ai?

Nhưng, cô ta chỉ quan tâm anh ta có thật sự giúp đỡ cô diệt trừ mối họa Hứa Trúc Linh này và giúp cô ta có được Cố Thành Trung, thành công gả vào cửa nhà giàu hay không thôi?

“Anh… anh thật sự có thể giúp đỡ tôi sao?” Cô ta dè dặt, cẩn thận hỏi.

“Có thể, nhưng phải xem xem cô có thành ý muốn hợp tác với tôi không đã.”

“Anh… anh cần tôi phải làm gì?”

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi to gan nói.

Thật ra cô ta cũng tự biết mình là người thế nào. Còn Cố Thành Trung là nhân vật thế nào, đó là người được sống trong nhung lụa đó, anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, cần gì phải tới tận chỗ này, tùy tiện nhìn trúng người nào thì mang người đó về chứ?

Vì thế cô ta nhất định phải dùng chút thủ đoạn nhưng mà thời gian cấp bách, nếu như cô ta còn chần chừ không chịu hành động thì rất có thể miếng thịt mỡ béo ngậy đưa đến bên miệng rồi còn để rơi mất.

Rồi lại phải tiếp tục đợi đến tháng tư năm sau thì thật sự quá xa vời rồi.

Cô ta bắt buộc phải làm liều, nếu như người này đã có cách giúp cô ta đạt được nguyện vọng thì tội gì mà không thử cơ chứ?

Sau đó, người kia gắn lên từng tiếng một, âm trầm nói ra.

“Được… tôi có thể giúp cô, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

“Được, tôi muốn Hứa Trúc Linh còn cô có thể có được Cố Thành Trung.”

Hai người thống nhất hợp tác sau đó ngắt điện thoại đi.

Màn hình điện thoại tắt tối đi, cả một hành lang đều chìm trong bóng tối.

Trong bóng đêm u ám, cô ta cười lên hung ác, dữ dằn, dường như cô ta đã nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi.

Mà ngay lúc này, Cố Thành Trung đã cõng Hứa Trúc Linh đi đến Trấn Cổ.

Phòng khám vẫn còn đang mở cửa, vết thương ở trên của cô không quá nghiêm trọng chỉ là hơi sưng đỏ nhẹ lên mà thôi.

Không cần phải chườm đá, chỉ cần bôi thêm ít thuốc ngoài da rồi trở về nghỉ ngơi cẩn thận là được.

Mua thuốc xong, Cố Thành Trung lại cõng cô đi ra ngoài.

“Em ngã thật hay là ngã giả vờ vậy?”

“Lúc bắt đầu là định ngã giả vờ, nhưng không ngờ rằng lúc em bước xuống đất quá mạnh làm cho chân bị trẹo thật, nên chỉ có thể từ giả biến thành thật thôi.”

Hứa Trúc Linh cũng vô cùng bất lực nói.

“Vậy anh tình nguyện không mong em làm như vậy, tự nhiên lại để bản thân mình bị thương”

“Cũng chẳng phải vết thương nghiêm trọng gì, chúng ta vẫn có thể ra ngoài đi dạo đây đó mà không có người thứ ba xen vào, chỉ có mỗi hai người chúng ta, như thế không tốt sao?”

“Tốt, được rồi, vậy em muốn đi đâu?”

“Em cũng muốn đi thả đèn sông, chúng ta đi thả một cái cho mẹ của anh, có được không?”

“Vẫn còn chưa gặp mẹ chồng mà đã nghĩ cách lấy lòng một người già như bà ấy rồi sao?”

“Anh… anh nói linh tinh cái gì đó?” Hứa Trúc Linh có chút ngại ngùng nói.

Cố Thành Trung thấy vậy cũng chỉ mỉm cười sau đó đưa cô tới bên bờ sông.

Ở đây vẫn còn rất nhiều người, quả nhiên ở đây vào buổi đêm rất náo nhiệt, bọn họ đến đây vừa đúng vào kỳ nghỉ Tiết Thanh Minh.

Có rất nhiều người ở bên ngoài đều tới đây thắp hương và thả đèn trên sông.

Những ngọn đèn này thế mà lại thật sự được dùng nến thắp lên, trước đây cô chỉ nhìn thấy nó trong phim truyện cổ trang thôi, còn hiện giờ cô có thể tận mắt nhìn thấy rất nhiều đèn hoa sen.

Hơn nữa ở đây không chỉ bán mỗi đèn hoa sen mà còn có cả hình con thỏ, hình con hổ nhỏ, nói chung là họ cần còn gì là có con đó.

Hứa Trúc Linh mua hai cái đèn, sau đó được Cố Thành Trung đỡ đi thắp đèn rồi thả nó vào dòng sông.

“Anh nói xem, những ngọn đèn này sẽ trôi về đâu? Chúng sẽ trôi ra sông hồ hay biển lớn đây? Hay là nhược thủy dưới hoàng tuyền?

“Tốt nhất là nên trôi xuống hạ nguồn, ở đó có những chuyên đi trục vớt, như vậy có thể bảo vệ môi trường.”

“Hả…”

Câu trả này này chẳng có chút đặc biệt gì cả, một chút lãng mạn cũng không có.

Căn bản không phải đáp án tiêu chuẩn!

“Cố Thành Trung, anh tích cực như thế thật sự tốt sao? Đây vốn dĩ là phong tục để gửi gắm niềm tiếc thương, anh không thể suy nghĩ ra một cái gì đó tốt hơn được sao? Làm gì mà cứ phải thẳng thắn nói ra sự thật như thế, tự nhiên phá hỏng hết cả sự tưởng tượng tốt đẹp của em.

“Ừ, đi xuống hoàng tuyền.”

Cố Thành Trung lập tức thay đổi.

“Muộn rồi!”

Hứa Trúc Linh tức giận nói rồi quay người nhảy từng bước một rời đi.

Cố Thành Trung vội vàng đi lên phía trước rồi quỳ xuống trước mặt cô: “Lên đây.”

“Cố Thành Trung, anh phải nghĩ cho kỹ vào, nếu như bây giờ em leo lên thì cái lưng này của anh từ nay về sau cũng đừng mơ cõng người con gái khác đó.”

Hứa Trúc Linh cười nói.

Có một vài chuyện cô vẫn phải nhắc nhở anh trước, hiện giờ cô rất ghét kiểu ôm công chúa của anh, không hề thích thú một chút nào!

“Ừ, anh đồng ý với em.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy thì mới ngoan ngoãn leo lên lưng anh.

Hai tay cô quàng qua cô anh, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon liền lập tức giục Cố Thành Trung đưa cô qua đó.

Cô mua một cây kem, còn không quên cho anh ăn vài miếng. “Sao đột nhiên vừa rồi lại nghĩ đến chuyện ngăn cản cô ta vậy?”

“Ây, thật ra trước đó em cũng ý thức được rồi. Ví dụ như đám người theo đuổi anh như Trình Anh, Tiết Minh Khu… thật ra chưa đến lúc bất đắc dĩ thì thực sự em không muốn ra mặt. Bọn họ biết rõ quan hệ của chúng ta nhưng vẫn cố tình phá hoại vì thế nên em mới rất tức giận, phản ứng mới kịch liệt hơn một chút. Nhưng còn lần này thì khác, Ngô Ưu không biết quan hệ giữa em và anh nên bây giờ mà tỏ thái độ thì em cứ có cảm giác như kiểu mình đang vô cớ gây sự vậy.”

“Cố Thành Trung… đi theo anh, em sẽ rất sợ hãi. Sợ mình không đủ tốt, liên lụy đến anh, làm cho anh bị người khác chê cười, bọn họ sẽ nói anh lấy phải một người vợ vô dụng. Em sợ mình không hiểu được những quy củ trong thế giới của anh, ở bên ngoài sẽ làm anh mất mặt. Vì thế em vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, em muốn mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Hiện giờ em… em vẫn chưa có thực lực đó, nếu như đợi đến lúc em có thực lực rồi thì khi ấy mới có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục em. Vì thế em rất muốn trốn vào một góc không có ai biết, bế quan chăm chỉ gắng sức khổ luyện.”

“Vì thế trước đây em rất muốn làm một con đà điểu, cố gắng chôn vùi bản thân mình đi. Em… có phải rất không có tiền đồ đúng không?”

Trong lòng Hứa Trúc Linh đang vô cùng rối loạn, nói.

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì dừng lại, nói: “Anh làm cho em cảm thấy khó xử như vậy sao?”

“Cùng không phải… em biết anh không ghét bỏ em, nhưng em ghét bỏ chính mình…”

Hứa Trúc Linh buồn bã nói, cô ghét bỏ bản thân mình ngu ngốc, ghét bỏ bản thân mình không có một chút lễ phục em. Vì thế em rất muốn trốn vào một góc không có ai biết, bế quan chăm chỉ gắng sức khổ luyện.”

“Wì thế trước đây em rất muốn làm một con đà điểu, cố gắng chôn vùi bản thân mình đi. Em… có phải rất không có tiền đồ đúng không?”

Trong lòng Hứa Trúc Linh đang vô cùng rối loạn, nói.

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì dừng lại, nói: “Anh làm cho em cảm thấy khó xử như vậy sao?”

“Cùng không phải… em biết anh không ghét bỏ em, nhưng em ghét bỏ chính mình…”

Hứa Trúc Linh buồn bã nói, cô ghét bỏ bản thân mình ngu ngốc, ghét bỏ bản thân mình không có một chút lễ nghi quý tộc nào hết, có rất nhiều điều sau này cô phải miễn cưỡng mới học được.

Nếu như sớm biết ông trời đã sắp xếp cho cô trở thành vợ của Cố Thành Trung thì cô nhất định sẽ dốc sức chăm chỉ tập luyện để có thể từ một quả dưa chuột dưới lòng đất, làm cho mình trở nên tốt đẹp hơn, tỏa sáng trước mặt anh.

“Em đã từng nghe câu chuyện về cô nàng ốc chưa?”

“Anh muốn kể chuyện cho em nghe sao? Không muốn đâu, câu chuyện mà anh kể không lãng mạn truyền kỳ một chút nào!”

“Em không nghe cũng không được, lân này anh muốn kể câu chuyện về chàng trai ốc.”

“Hả? Anh còn định xuyên tạc lịch sử à? Nói ra em nghe xem nào.”

“Có một cô gái nọ nhặt được một con ốc…”

“Hả? Câu chuyện này bắt đầu như vậy sao?”

“Hứa Trúc Linh, em còn tiếp tục cắt lời anh nữa, anh sẽ ăn hết sạch kem của em đấy Cố Thành Trung sắp phát điên rồi, còn Hứa Trúc Linh vẫn nhăn nhở lè lưỡi, giả vờ ngoan ngoãn làm trò: “Được được được, anh nói đi, nhặt được một con ốc xong rồi sao nữa…”